Vậy là hành trình của mẹ con mình đã đi được nửa chặng rồi đấy con yêu. Đây là lần đầu tiên mẹ viết nhật ký của con trai của mẹ...
Không hiểu sao mỗi lần lời bài hát MẸ YÊU CON của cô Thu Hiền cất lên là mẹ lại xao xuyến vô cùng, nó như chạm vào da mẹ, rấy lên trong mẹ một cảm xúc rất lạ, nước mắt mẹ trực trào vì cảm động. Có lẽ mẹ nghĩ về con, mong cho con phát triển khỏe mạnh bình an trong bụng mẹ đủ 9 tháng 10 ngày con à.
Nghĩ lại những ngày con yêu mới chớm hình thành trong bụng mẹ, mẹ mong từng ngày từng tháng trôi mau để con được "yên vị" với "tổ ấm" của mình, sao cho qua nhanh 3 tháng đầu lúc đó mẹ sẽ tạm yên tâm hơn.
Sau những ngày nghỉ lễ 02/09 và sinh nhật mẹ (04/09), Ba Mẹ cũng các cô chú tụ tập vui vẻ 1 chuyến, là lúc mẹ biết con yêu của mẹ đã đang dần hình thành từ giọt máu nhỏ xíu trong bụng mẹ. Ngày 03/09 Ba chở mẹ đi SG có công việc sau đó về Long An thăm bà nội và mọi người, đường đi rất xa những 80km và rất xấu, mẹ thấy bụng mẹ râm rỉ đau, mẹ chột dạ hay là sắp đến kỳ?
Cũng 3 tháng kể từ khi Ba Mẹ có kế hoạch sinh con, mẹ mong con từng tuần từng tháng, mẹ không nhớ rõ đã mua nhiêu que thử nữa :">, sau này ngại quá mẹ dặn Ba con đừng mua tiệm thuốc quen nữa, qua tiệm khác... mỗi lần thử là một lần hồi hộp... chỉ có 1 vạch duy nhất :(!
Lúc nửa cuối tháng 8/2014 mẹ còn nghĩ thôi để tháng sau "phấn đấu" ! Nhớ trước đó Ba Mẹ còn rủ nhau đi đăng ký tập thể dục ở phòng tập nữa... mẹ nghĩ chưa có con yêu nên cũng vô tư đi lại, chơi đùa... thế rồi một linh cảm nào đó le lói khi ở Long An lên mẹ thấy bụng mẹ râm ran, Ba kêu Mẹ đi tập thể dục ( những động tác khá mạnh ), trước khi đi mẹ nói với Ba hay là đi mua que thử? :D. Ba chiều mẹ chạy đi mua cho mẹ 2 que quick stick, chiều đó (05/09) mẹ thử thật ngạc nhiên lần này sau khi que lên vạch thứ 1 rất đậm, sau đó tiếp tục đi lên và dừng lại ở vạch thứ 2 màu hồng nhạt mờ mờ... mẹ như bừng sáng điều gì đó, chạy từ trong nhà tắm ra khoe với Ba "anh ơi 2 vạch mình có em bé rồi?" - giọng của mẹ hồi hộp. Mẹ chạy ra cổng gặp bác hàng xóm đưa ra que thử, bác ấy nói và vỗ vào người mẹ "có thai rồi đó - chúc mừng nhen". Mẹ và Ba đi vào nhà tủm tỉm cười... vậy là mẹ đã có con rồi sao? may quá nãy không đi tập thể dục. Rồi bác hàng xóm dặn mẹ đi đứng cẩn thận, không được làm 1 số việc, rồi dặn Ba chiều Mẹ, Mẹ thích ăn gì mua cho Mẹ...:">
Mẹ không giấu được niềm hạnh phúc, mẹ lên FB viết "sắp có sự thay đổi lớn, hi vọng mọi thứ suôn sẻ và may mắn" :) có 1 vài người nói "chắc là có tin vui" hihi.
Thời gian tới Mẹ sẽ lên mạng tìm hiểu xem cách chăm sóc con khi bầu bí như thế nào, thực phẩm nào được ăn, thực phẩm nào hạn chế, cái gì không được, cái gì tốt cho con yêu của mẹ... Mẹ tìm hiểu từ chữ a, chữ o - một bà bầu thực thụ dần hình thành cùng bé con của mẹ :)
Nói mãi thì thành than nhiều, cũng tội cho ai nếu có kiên trì nghe những lời than vãn của mình. Nhưng quả thực ức chế kinh khủng, không biết nguyên nhân từ đâu hết trục trặc này đến trục trặc khác. Dù đã bao phen cố gắng quên đi cái "thất bại" trước để hi vọng, để vui vẻ và chiến đấu tiếp. Phải nói khó khăn lắm mới có được hợp đồng mà sao cứ đủ thứ các loại đeo bám. Chưa kịp mừng vì hợp đồng lại đeo 1 đống khó chịu vì lo giải quyết, cuối cùng chẳng giải quyết được gì mất công mất cán, chán gì đâu.
Rồi tưởng như niềm vui trở lại mà lại cái kiểu gì đâu ấy, cứ khách thích mua thì "bán rồi" hoặc "tăng giá" đủ kiểu... ức chế. Rồi cái nền được, chắc cú khách lấp lửng chẳng mua... chán gì đâu. Đúng là của khó người khôn, khi người ta cần mình người ta alo bất cứ giờ nào, bữa trưa, tối,mới đưa được bát cơm lên miệng thì alo cả 15 20 phút, vừa nấu cơm xong chưa kịp ăn thì khách tới đi xem đất, hay ngày nghỉ, ngày lễ đang tung tăng cũng alo... đưa họ đi xem vui vẻ nhiệt tình dù nắng gắt hay mưa rào, họ cũng gặp mình hứa hẹn cả 2 3 lần cuối cùng đi mua phắt chỗ khác... gọi lại không nghe máy, hoặc nghe thì cảm ơn em.... Đâu phải cầu toàn cho tất cả các khách hàng đâu nhưng chí ít cũng 1 2 hợp đồng cho có động lực đi. Tháng 7 âm qua rồi, tháng 8 cũng chuẩn bị qua nốt. Cứ gồng mình lên toàn nhận về thất bại, trượt hoài liên tiếp, ức chế kinh khủng, tiếc kinh khủng. Chưa bao giờ mà thời gian "gồng" mình lên để chiến đấu với khó khăn nó dài trường kỳ liên miên thế này. Mình oải quá, lắm lúc tưởng được rồi lại phát rồ phát điên lên, muốn hét lên và chửi thề? Tại sao?
Cảm giác là bị "ám", bị "hãm tài" kinh khủng ấy, sống tử tế mà sao vận hạn gì đeo đuổi hoài. Gặp mấy đứa buôn gian bán lận thì lại làm ăn phất như cờ. Chả hiểu nổi sao nữa?
Cho đến bao giờ mới chính thức qua và để quen đi cái cảm giác khó chịu và ức chế này đây?
Thực sự có ông trời không nhể? có thần linh không nhể? ôi tôi điên đến nơi rồi. Cố gắng cả tinh thần, cả làm việc, cả tâm linh mà... cứ như vậy mãi ai chịu nổi đây trời!
BUỒN CHÁN KINH KHỦNG LUÔN, BAO GIỜ NIỀM VUI MỚI TRỞ LẠI?
Nhiều suy nghĩ ngổn ngang muốn viết ra mà chưa biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngày lại ngày trôi qua có vẻ nhàn nhạt, buồn buồn.... vì đã lâu không có 1 điều mới mẻ nên vậy?
Lên mạng, online facebook giờ như 1 thói quen không thể thiếu, có lẽ đã nghiện mạng XH này thì phải. Gần như tối ngày lướt FB, có lúc cũng đem lại không ít cảm giác vui vẻ, vì đâu đó cho ta 1 kiểu giao lưu với thiên hạ. Ấy vậy mà có lúc không tránh khỏi cảm giác nhạt - thếch, và trống rỗng?
Chữ "duyên" nhiều khi khó nói quá, có duyên tự dưng thành bạn bè và không quá khó khăn để trở thành thành bạn thiết (nếu có sự đồng cảm và chân thành thực thụ) - tất nhiên không phải tất cả đều thành bạn thiết, giống như 1 sự chọn lọc tự nhiên của tình cảm và hoàn cảnh nữa. Và cái "duyên" ngắn ngủi cũng làm cho người ta - 1 thời thân thiết như bóng như hình cũng ... xa nhau vì thời gian/ khoảng cách địa lý và sự phù hợp trong sẻ chia.
Sở dĩ mình lẩm bẩm vậy bởi cũng cảm ơn FB mà nhiều bạn bè lâu không gặp nay có cơ hội "nhìn" thấy mặt nhau hàng ngày qua màn hình máy tính, nhưng nhiều khi cảm thấy buồn rất buồn vì sự chia sẻ hay nói chuyện không hợp gu như xưa nữa.
Nhiều khi "rảnh" quá lên FB thấy nhiều đèn sáng rực ấy vậy mà chẳng hợp để "tám" với nhau. Có người bạn một thời từng thân thiết lắm, mới "gặp gỡ" trên FB mừng quýnh, mình huyên thuyên hỏi và kể đủ chuyện ... nhưng chẳng hiểu sao có lúc cảm giác "vô duyên" cực kỳ giống như cái gì vô hình lắm. Nhạt lắm!
Bạn và ta có biết bao kỉ niệm, lớn lên và đi học cùng nhau. Rồi từ ngày học chuyên nghiệp, lâu lâu mới cùng về nhà 1 lần cùng tám và cảm giác không gặp thì thôi, chứ gặp không bao giờ hết chuyện để nói. Tám với nhau cả ngày cả buổi được, cười nói khoái chí lắm tất tần tật chuyện vui buồn. Rồi ngày ta vào Nam theo chồng, ngày bạn lấy chồng (cuộc sống bên chồng của bạn cũng khá tốt). Ai cũng có môi trường mới, bạn mới những điều mới... lâu lắm rồi chúng tôi không chia sẻ mọi thứ như ngày xưa, cảm giác để nói ra 2 bên không biết nên kể từ đâu, thành ra lười và thôi...
Gần đây có vài chuyện không như ý, tính mình thì xấu chẳng giữ yên được cảm xúc bao giờ "cứ phải có bạn để trút mới chịu được". Bạn trên Fb, bạn ngoài cuộc sống nhiều vô kể nhưng bạn nào là bạn thực sự để hợp cho 2 bên chia sẻ cùng nhau mới là đáng quý, mới là bạn thiết. Bỗng thấy... cô đơn và hụt hẫng, bao cái nick sáng mà vô hồn, vì thừa nhận không phải ai cũng tạo cho ta (và ngược lại) cảm giác muốn được chia sẻ cùng nhau. Có 1 vài người bạn sẵn sàng lắng nghe, và chia sẻ khi có thể thì lúc ấy lại không thể. Ai cũng vậy mà họ cũng có công việc, cuộc sống và gia đình cả rồi... Và có lẽ ta cũng thế khi bạn nào đó đang cần ta... lúc ấy ta cũng đang vi vu đâu đó.
Nhưng có lẽ điều đó không buồn bằng cảm giác, 2 người bạn đã thân nay nói chuyện với nhau như thừa thãi và xã giao.
Ta cũng từng bị 1 người bạn nói và ta cũng thấy mình như vậy có điều chưa sửa được nhiều - đó là sự chưa biết lắng nghe... khi bạn chia sẻ. Thao thao nói về những thứ xung quanh mình mà quên mất bạn đang cần ta nghe, và cũng nhiều lúc ta cảm nhận được rõ ràng khi gặp một người như mình. Mình kể, họ không chuyên tâm nghe, nói chưa xong họ đã nói sang chuyện khác, cảm giác buồn cười lắm chả muốn diễn ta. Lúc ấy mới ngấm từ "tri kỉ" - mới ngấm từ "bạn thiết". Nếu bạn coi ta là bạn thiết bạn sẽ góp ý cho ta hay ta chưa biết "lắng nghe" phía bạn, hay giận khi ta mãi chưa sửa được khi 2 đứa chia sẻ với nhau. Còn với ta, ta không góp ý với họ, chỉ đơn giản cảm nhận được không có sự đồng cảm để sẻ chia với đối tượng như vậy nữa. Dù có cơ hội gặp họ nhiều hơn người khác gấp nhiều lần. Buồn!
Chắc nhiều khi bạn thiết của ta thấy mệt khi ta hay nhăn nhó và càu nhàu khi có gì không vui vì bản thân ta cũng có lúc PHÁT CHÁN với đối tượng nào đó huyên thuyên với ta mãi về 1 chuyện của họ, cảm giác như bị tra tấn. Huhu không biết bạn (thiết) của mình có bao giờ cảm thấy vậy không? :((
Ta ... thèm trò chuyện quá thì phải, nhưng ta biết không phải bất kỳ ai cũng tuôn chuyện của mình ra nói nhưng ta buồn vì những người từng là bạn thiết, có thể gọi là tri kỉ hiểu nhau ấy giờ thành xa lạ quá. Ta cứ huyên thuyên 1 mình họ thi thoảng nói được 1 vài câu rồi bận, rồi gì đó... thấy buồn gì đâu á!
Ta hâm hâm nặng rồi!
Giờ cuộc sống đang bị nhạt, lúc này đây không thèm đi chơi, không thèm ăn, không thèm mua sắm, không thèm buôn chuyện gì hết á. Mong cho cái công việc thuận lợi trở lại chút đi, tự dưng mấy cái kia mới có cảm hứng
............... Ta - 1 ngày hâm hâm...................
Năm nay làm ăn nhiều khó khăn trục trặc quá, đã vậy cứ nối đuôi nhau liên tiếp. Ví dụ chúng xen kẽ nhau giữa khó khăn và thuận lợi thì con người ta còn có động lực và phấn đấu tiếp chứ.
Thời gian tận hưởng không khí dễ chịu ít hơn thời gian gồng mình chiến đấu nên thấy khó thở quá, hic.
Đầu tháng 7 mở hàng được 2 em lận - thấy lạc quan về tháng cô hồn lắm, ai dè liên tiếp trục trặc, trơn trượt, buồn thối ruột. Cuối tháng 7 lại biết tin 1 trong 2 hợp đồng đầu tháng trục trặc phải trả lại nhau tiền, công cốc hết.... cũng muốn gạt phăng đi sang tháng 8 phấn đấu lại. Ngoảnh đi ngoảnh lại tháng 8 đã già nửa rồi, buồn ghê á. Cơ hội cũng có đấy ấy vậy mà cứ "vô duyên" làm sao? Cứ tưởng "ngon ăn" để được hít thở không khí cái lại rơi vào hụt hẫng.
Sáng nay cũng vậy, khó khăn kiếm được cái hợp đồng mà rồi trục trặc lên bờ xuống ruộng, sắp tới không biết có giải quyết được không? chẳng lẽ lại công cốc. Hay là đang bị ai ám không biết trời. Mình ăn ở cũng đâu tệ mà vận xui theo dai dẳng quá... huhu
Mong sao như hồi tháng 7 dương có phải mừng không?
Mong sao sớm qua vận xui vận hên sớm tới cho đời tươi trẻ cái :D
Đúng là đưa ra lời khuyên cho người khác thì dễ mà tự nhủ với mình cũng dễ nữa... có điều để làm được điều đó chẳng dễ chút nào.
Từ bao giờ mình lại trở lên tồi tệ thế nhỉ? Cầu toàn quá mức à?
Cuộc sống mà phải có lúc này lúc khác chứ? sao mà màu hồng mãi được? Thấy khó khăn tí mà cứ than trời than đất là sao hả mày? Muốn tát cho mình mấy cái cho tỉnh ra chứ lại. hừm
Người ta thay vì làm việc để không buồn chán bản thân mình lại cứ "chán quá chơi cho nó đỡ buồn" thì còn chán dài dài nghe chưa?
Mình chuẩn bị điên điên rồi, đợt này mưa nắng thất thường... mọi thứ thất thường theo công việc. Tính chung thì cũng không tới nỗi tệ lắm, là do luôn muốn hơn thế.
Ngủ và ngủ... sao mà lười biếng vậy chứ? và lúc tỉnh giấc như một gã thất tình. Nay có gì vui? nay chả có hứa hẹn gì... cũng không có gì gấp gáp thôi chùm chăn ngủ tiếp? bó tay chấm com rồi... trỗng rỗng quá, thì bức bí quá. Định đi ra ngoài cho thư thái mà lại mưa...
Mình đang trượt dài đấy à? tỉnh dậy và lên kế hoạch cho cuộc sống ý nghĩa hơn đi? Nhiều nhiều người lắm còn tệ hại hơn mày đấy biết không mèo lười?
Tình bạn cũng có những cô đơn... chắc ta khó gần quá nên đơn côi như vậy! Bỗng thấy mọi thứ có nhiều khi như vô vị, nhạt lắm!
Bạn đã bao giờ thêm đường vào 1 ly cafe và mong mãi không tìm được vị thơm ngon mà ta đang mong đợi từ nó, dường như nó cứ ngọt và đắng... không một chút ăn khớp tạo nên vị đặc trưng thơm nồng thèm khát!
Thời tiết nóng nực, nắng gắt từ sáng tới chiều...
Con người khó chịu hay bị ngứa ngáy...
Công việc không được như ý, cứ nuôi hi vọng, cố gắng rồi bị quẳng vào sọt rác... ôm một mớ thất vọng liên tiếp.
Không hiểu sao dạo này cứ suốt ngày buồn ngủ, tối thì đi ngủ sớm, sáng thì dậy muộn... trưa cũng chỉ muốn ngủ dù nóng đổ mồ hôi sôi nước mắt.
Có khách là vui, là nhiệt tình và hi vọng... rồi liên tiếp rớt bịch... bịch... bịch... vào đầu. Lần bịch đầu tiên còn né, còn nghĩ sẽ có vài cái khác nữa mà hi vọng, có cái tưởng chắc ăn mà lại bịch phát nữa... điếng hết cả đầu.
Cứ những lần thế này lại nghĩ lại những lần trong quá khứ mà nhức nhối và nhoi nhói...
Từ bao giờ không hay cuộc sống của tôi chỉ dường như là công việc, nói vậy không có nghĩa tôi chăm chỉ làm việc tối ngày mà có đúng hơn vui hay buồn là do công việc mà ra. (Công việc thuận lợi thì vui, liên tiếp không thuận lợi là bi đát vậy đó, đểu thật).
Đã lâu rồi tôi sống nhạt, nhạt thếch như vậy đó!
Những lúc thế này cũng cố gắng làm đủ mọi cách để có một lối suy nghĩ tốt hơn và thoát ra được tình trạng tồi tệ ấy vậy mà...càng cố càng tệ. (Cuộc sống có lúc này lúc khác, quá khứ cho thấy cũng đã và phải trải qua những lúc không như ý hay chuỗi khó khăn liên tiếp nào đó nhưng rồi sẽ ổn và lại tiếp tục vui tươi).
Những lúc thế này nghĩ được ít lắm, ngắn lắm và thường là bi quan ...
Qua mau nhé những ngày như thế này!
Người con gái yêu bạn nhất, là người sau khi nổi giận với bạn, cô ấy quay đi và sẽ không ngừng khóc.
Khi một người con gái vừa đi vừa khóc trên phố, mà chẳng cần quan tâm rằng
có hay không người đang nhìn mình, thì lúc đó chắc chắn rằng trái tim cô ấy đã thật sự tan nát.
... Con gái chỉ “lảm nhảm” với người mà họ yêu, và cũng chỉ nhõng nhẽo
với người mà họ thực sự quan tâm. Sự ương ngạnh, tính khí thất thường,
tỏ ra như một “đứa bé” hư... tất cả cũng chỉ vì cô ấy muốn bạn chú ý,
quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.
Nếu như cô ấy không yêu bạn, cô ấy
sẽ chẳng nỗi giận với bạn, không mong bạn tới dỗ dành, và cũng sẽ không
vì bạn mà rơi nước mắt. Bởi người mà cô ấy không yêu sẽ chẳng bao có
khả năng khiến cô ấy như thế !
Và bạn có biết, khi bạn rời xa cô ấy, bỏ cô ấy lại một mình…
Cô ấy sẽ mong đợi.
Và lo sợ biết bao nhiêu...
Và tất cả những điều đó cũng chỉ vì cô ấy yêu bạn.
Và tất cả những điều đó cũng là vì bạn không đủ hiểu cô ấy.
Phụ nữ biết quá nhiều những thứ họ không nên biết.
Đàn ông lại có quá nhiều thứ không biết về những điều họ nên biết.
Bởi vậy, khi giận nhau, bạn cho rằng tính khí cô ấy thật tệ. Cô ấy lại cho rằng bạn dần-không-yêu-thương cô ấy.
Khi “chiến tranh lạnh”, bạn cho rằng cô ấy cố chấp, không hiểu bạn hoàn toàn.
Cô ấy lại nghĩ bạn không-quan-tâm cô ấy.
Hãy ôm người con gái bạn yêu thật chặt, trao cho cô gái ấy một nụ hôn
để xóa hết sự tổn thương trong lòng, và nước mắt trên khóe mi cô.
Nếu có yêu thương, xin hãy bao dung, bởi một lúc nào đó, khi mất nhau, chúng ta lại nuối tiếc một đời…
Cô ấy cho bạn tất cả, không mong nhận lại, chỉ ước mong bạn hiểu, và
nắm chặt lấy đôi bàn tay của cô ấy. Đừng làm người con gái của bạn phải
khóc, đừng khiến cô ấy đau lòng, và đừng làm cho cô ấy cảm thấy tuyệt
vọng. Bởi vì một khi người con gái khi đã yêu, nếu mất đi người mình
yêu, điều đó đồng nghĩa rằng họ đang mất đi cả thế giới này...
Hy vọng chúng ta đều biết trân trọng người đang thực sự ở bên cạnh mình!
(ST)
Cả đêm ôm cục tức bự chà bá chả ngủ được, cứ 10 - 15 phút lại dậy uống nước và đi vệ sinh 1 lần. Xoay qua xoay lại, bật nhạc nghe... đủ mọi cách chả ngủ được, rồi ngứa ngáy chân tay, điên điên trong người, mình tệ thật. Những lúc thế này mới thấy sung sướng biết bao.
Sáng dậy định về quê cuối cùng cũng chả ai cho về. Ở lại mệt và ngủ, ngủ chả được, tí lại điện thoại, lại tin nhắn, giọng khàn đặc, mắt mỏi nhừ, đầu lâng lâng... khó chịu. Tỉnh dậy để làm việc chả được, ngủ cũng không yên.
Nóng nắng làm người ta dễ cáu gắt quá... ừa nếu muốn cáu muốn gắt thì cứ việc nhé, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới...nước mắt rơi hay không ngủ được thì cũng chả hề hấn gì đâu, trách cũng chả được bởi nếu thực sự bản chất là trái tim vô tình, giá lạnh hay sắt đá rồi thì "tự thích thế thì được như thế thôi".
Người ta bảo giận nhau để hiểu nhau hơn để thương yêu nhau hơn thực sự những lúc thế này chỉ thấy xót xa và cay đắng như những vết dao đâm vào tim thôi.
Người ta buồn cười thật đấy, cái tôi hay cái hiếu thắng? hay cái lập luận về cái lôgic đúng sai nào đó quan trọng hơn cả những yêu thương, để mà đến xót thương cũng dần chẳng có. Xót xa và cay đắng quá chừng cảm giác như mình quá vô nghĩa trong tâm trí ai đó.
Có lẽ nên đi đâu đó ít thời gian
Ngẫm lại thì tôi là một người khá may mắn. Dù thi thoảng có chút khó khăn bức xúc tôi thường lên face kêu than cho nhẹ người (cái nhẹ người của tôi thi thoảng cũng làm 1 vài người bức xúc :D).
Tôi luôn ao ước được đi đây đó với những người bạn thân, gia đình và người mình thương yêu. Điều ấy đã được thực hiện phần lớn trong quãng thời gian vừa qua.
Từ khi còn đi học tôi đạt danh hiệu "cháu ngoan Bác Hồ" được nhà trường tổ chức cho đi thăm Lăng Bác và Thủy Điện Hòa Bình. Sau này lớn lên có vào thăm Lăng Bác 1 vài lần nữa nhưng những hình ảnh về Thủy Điện Hòa Bình dường như quên hết rồi vì lúc ấy nhỏ xíu (học cấp 1 hay đầu cấp 2 gì đó à) chỉ nhớ dòng chảy từ trên đập xuống thật dữ dội...
Mùa hè năm 2004 - lớp 11, lớp có tổ chức đi du lịch Hạ Long, có sự chỉ dẫn và tham gia của phụ huynh 1 bạn trong lớp. Nhưng giờ nhiều khi nghĩ lại vẫn thấy liều liều, nhất là sau mấy vụ tắm biển của học sinh bị cuốn trôi ở Cần Giờ :(, vụ đắm tàu, chìm thuyền, lật ca nô... Ngày ấy có tự hứa 10 năm sau sẽ quay lại Hạ Long vì 1 tình cảm học trò hihi. Sau này vào tháng 9/2011 tôi cũng may mắn được đến Hạ Long 1 lần nữa với những người bạn lớn tuổi qua blog - lần đầu tiên mới gặp nhưng vui và thoải mái, dễ gần.
Tôi là sinh viên học tại Thái Nguyên - tỉnh nhà nhưng cũng chỉ có dịp tới Hồ Núi Cốc có 1 lần duy nhất, lúc ấy nhóm đi tầm 6 người (4 nam, 2 nữ), trong đó có 2 bạn đang hẹn hò với nhau. Có đi thăm quan sau đó tắm ở bể bơi, tôi rất sợ nước lại không biết bơi nên có bị uống nước hồ bơi :D. Lúc ấy khao khát có chàng nào đó - là người iu của mình ấy vịn và dậy mình bơi, hic.
Khi đi làm cũng may mắn 2 năm liền vào dịp 30/04 - 01/05 công ty có tổ chức đi biển. Năm 2010 lần đầu tiên được đi Quảng Bình - bãi biển Nhật Lệ ngày ấy với tôi vẫn còn đọng lại nhiều điều sâu sắc. Tôi nhớ mãi cái vị của mực tươi nướng và ăn tại biển mà sau này tôi có đi ăn ở vài nơi khác cũng tại biển mà không thể nào bằng cái vị mực nướng hôm ấy. Biển hoang sơ, dịch vụ chưa nhiều nhưng sóng lớn và tắm vui hết biết luôn. Có một điều hơi tiếc khi đi Quảng Bình là trên đường đi vào Phong Nha - Kẻ Bàng thì xe bị hỏng nên đoàn không có vào đó được. Đồ ăn, đồ uống ở đó ngon mà rẻ, có dịp quay lại Quảng Bình mình phải gọi điện hỏi lại sếp cũ mới được.
30/04-01/05 năm 2011 Công ty lại tổ chức cho đi biển Cửa Lò, ở đây cũng vui và thích, có chút không thích vì lúc đi xe bị hỏng điều hòa nên tới nơi sếp mình cho xe quay về HN. Lúc về đi vé chất lượng cao nhưng xe không đúng hẹn, nhà xe kêu mọi người hát karaoke ngồi đợi mất cả buổi chiều, sau đó có vụ lùm xùm vì tiền bạc. Đi Nghệ An về tới HN là 12h khuya mà hôm sau vẫn phải đi làm bình thường, quá mệt luôn.
Lợi dụng 30/04 năm nào cũng được đi thăm quan - nghỉ mát nên 30/04/2012 khi mình nói chuẩn bị du lịch miền Nam, Bố Mẹ mình hỏi đi cùng công ty à? Ai ngờ cô con gái rượu của Bố Mẹ ngấm ngầm mua vé máy bay vào Miền Nam gặp chàng rể tương lai của Bố Mẹ :">. Ngày ấy nghe "lời dụ" của bạn YTQ vào Nam đi Đà Lạt nên mình đã "làm lên lịch sử". Vậy là làm liên tour từ Sài Gòn như: Công viên Gia Định, Suối Tiên, Quận 7, KDL Bình Quới tới Đà Lạt.
Sau ngày cưới ở miền Bắc vào 2 đứa tranh thủ đi KDL Đại Nam - Bình Dương, dù chỉ 1 ngày nhưng thật nhiều ngỡ ngàng và thú vị, thời điểm ấy là sau tết âm lịch nên hoa lá nhiều, chụp ảnh miễn chê :D.
30/04/2013 2 đứa quyết định đi Vũng Tàu. Lần đầu tiên đi Biển cùng với người yêu (lúc ấy là chồng rồi :D) tha hồ vịn mà tập bơi và nghịch nước :">. Vì Vũng Tàu là biển duy nhất gần TP HCM nên ngày lễ đông vô cùng. Mọi người ra tắm đông, những dịch vụ kinh doanh ngay trên bãi biển, ăn xong vứt rác, túi nilong và vỏ ngay trên biển, thật kinh khủng. Có lẽ nên tới Vũng Tàu vào những ngày bình thường sẽ thích thú hơn, hơn nữa ở tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu cũng có nhiều bãi biên và danh lam thắng cảnh khác đáng để đi.
Sau 30/04/2013 nhiều quyết định thay đổi cuộc đời một lần nữa diễn ra. 2 đứa nghỉ công ty và đắn đo ra làm riêng, ban đầu có chút khó khăn, sau đó đi vào guồng quay công việc diễn ra khá tốt, cũng có nhiều thời gian chủ động hơn. Mình có dịp đi du lịch Đà Nẵng. Đến Đà Nẵng vào dịp tháng 8/2013 không vào dịp lễ nên Đà Nẵng khá bình yên. Có lẽ Đà Nẵng là biển mình thấy thích nhất trong các biển mình đã đi, có điều khách sạn chỗ mình ở thì không gần bờ biển lắm nên đi tắm hơi bất tiện chút. Nhưng Biển ở đây xanh và sạch vô cùng, bờ cát dài, trắng mịn đến mê hồn. Biển và trời một một xanh bất tận, thích thú nhất là ngắm biển từ trên núi Chùa Linh Ứng.Ai đã từng đến Đà nẵng đều bị cuốn hút với những cây cầu muôn sắc màu bắc qua sông Hàn. Một địa điểm không thuộc Đà Nẵng nhưng cùng trong chương trình Đà Nẵng đó là Hội An - Quảng Nam. Đến Hội An vào buổi tối thì không còn gì thích bằng, những phố cổ, mặt hàng VN truyền thống - cao cấp đều được bày bán ở đây, gió mát đung đưa những ngọn đèn lồng đủ màu sắc, làm lên một Hội An long lanh, rực rỡ mà bình dị, thân thương.
Khi mình đưa những tấm ảnh đi chơi du lịch lên trên facebook, một chị bạn nói :"2 vợ chồng đi nốt Nha Trang cho đủ bộ". Vậy là Nha Trang được đưa vào chương trình của du lịch tháng 5 năm 2014 này :).
Đến Nha Trang với một niềm vui không trọn vẹn trong bối cảnh đất nước hiện nay. Đến Biển để yêu Biển Đảo Việt Nam ta hơn, trân trọng hơn những gì Đất Nước đã và đang có, biết ơn hơn những gì cha ông đã làm cho, dù ta chưa làm được gì to lớn cho Đất Nước hôm nay. Nhưng sẽ cố gắng sống tốt hơn và hi vọng một Hòa Bình vững chắc trên Biển Trời Việt Nam để ta và mọi người yên tâm học tập, sản xuất và có được nhiều hơn những chuyến đi khám phá dải đất Việt Nam hình chữ S thân yêu này.
Sau đây xin đăng tải 1 số hình ảnh về Nha Trang tháng 05/2014, để khoe niềm vui nho nhỏ với mọi người nha ^^
P/S: Mong muốn của mình là được đi du lịch 1 lần với cả gia đình bên Nội (Vũng Tàu hay Phan Thiết), và 1 lần với gia đình bên ngoại (Hạ Long)
Được báo trước hôm nay sẽ là một ngày may mắn, điều ấy càng khiến mình hồi hộp và căng thẳng :D tất nhiên trong lòng háo hức vui vui, hi.
Từ đầu năm tới giờ công việc cũng có nhiều cơ hội đấy, khách khứa nhiều, hứa hẹn nhiều mà toàn bị đứt đoạn và cho leo cây thôi.
Tháng giêng sau một chuỗi ngày nghỉ tết và tiêu khá nhiều tiền lại không có lấy 1 hợp đồng. Hôm chuẩn bị ra ngoài Bắc tự dưng có 3 cái hợp đồng hứa hẹn chắc như đinh đóng cột làm mình tiếc ngẩn ngơ khi mà... trong phút chốc cơ hội đã thuộc về 1 người khác chỉ vì mình ra Bắc không có ở đây là "Làm Hợp Đồng" tiếc nhưng phải chấp nhận thôi.
Ra Bắc có 1 tuần thôi khi quay lại làm việc cũng có khách ngay và cũng hứa hẹn và cũng ... bị cho leo cây. Hic, áp lực kiếm xiền kinh khủng khi mà chi phí cứ gia tăng, bạn bè đồng nghiệp cứ khoe "thành tích" của họ với mình. :ss
Ừa thì mau qua cái tháng giêng đi, sang tháng mới làm lại từ đầu. Đầu tháng gặp được "khách sộp" mua 3 nền liền. Ôi khỏi phải nói con bé vui thế nào. Làm hợp đồng đặt cọc và hẹn ngày ký tá thì bị trục trặc từ phía chủ của 1 hợp đồng ... rồi ngày chót trước khi ký thanh toán 2 hợp đồng còn lại thì nghe tin "động trời" không cho ký tá nữa. Điên điên làm sao? Công cán đổ sông biển hết, bao khách cũ gọi lại toàn tò tí te và không nhắc máy, và đối mặt với từ chối.
Với nghề này chả còn lạ nữa nhưng vẫn khó có thể vui vẻ xem như không có chuyện gì, không có hợp đồng đồng nghĩa làm không công :D, thu nhập "âm" và càng bị áp lực tâm lý và càng bi bí...:D.
Biết là cuộc sống không phải lúc nào cũng phẳng lặng, nhưng bản thân ta cứ là người cầu toàn vậy đó. Cứ nhăn nhó và khó chịu... phải kiếm 1 ai đó than thở cho "đã" dù biết tội nghiệp người kia :">
Từ lúc đi làm rồi kết hôn, công việc mới hay cũ đều đưa người ta tới vòng quay mới và 1 số mối quan hệ mới. Những bạn học cũ cấp 2 cấp 3 hay hồi sinh viên đều có gia đình riêng, mối bận tâm riêng. Mỗi đứa 1 nơi và dần mờ nhạt trong sự chia sẻ khi mà không thường xuyên trò chuyện. Dường như chỉ còn 2 3 người bạn có thể nghe ta than thở (hoặc do ta cứ quen than thở với họ :D). Biết là họ cũng chẳng giúp được gì cho ta lúc đó nhưng nếu không có ai đó nghe ta giãi bày ta còn điên điên hơn, cô đơn và trống vắng hơn nữa...
Rồi cũng vẫn phải cố gắng đối mặt và làm việc tiếp, may mắn cũng đã mỉm cười :). Trong cái sự nối tiếp thất bại có một thành công khác làm ta vững tâm hơn. Thật khó để mà giữ chân khách khi mà hợp đồng cũ bị hủy bỏ do trục trặc (dù không phải lỗi của mình) nhưng hôm nay ta đã làm được điều đó, khách vẫn thiện chí làm việc với mình, vui quá vui (dù phần hoa hồng chỉ bằng 1/3 của những hợp đồng cũ).
Thôi nào nàng Neko, chúc cho nàng ngày càng vui vẻ và đủ thành công để chiến thắng những thất bại đã qua. Mấy hôm trước "Duyên" đi vắng nay nàng ấy lại về bầu bạn cùng ta rồi. Ta bớt căng thẳng hơn rồi. Cảm ơn nhen ^^
Cái thời tiết nóng nực đến là khó chịu! Bật quạt phả thẳng vào mặt vào người mà chả ăn thua. Trong người là cái cảm giác nựng nội, chật hẹp...
Mấy hôm nay như 1 kẻ thất tình, ngủ dậy trong sự trống trải, tự nhiên cứ muốn khóc. Bao giờ mới lại bình thường được đây? Nhớ lúc bận rộn quá thèm ngày "trống" để nghỉ ngơi thì nay trống quá nhiều lại thèm bận rộn. Những người đồng nghiệp thi nhau hỏi chỗ này chỗ kia có nguồn bán không? Mọi thứ đều trả lời không. Trong khi bao nhiêu người gửi bán toàn chỗ khó bán chả ai bận tâm. Mình ghét cái sự "vô duyên" này làm sao.
Nhớ lại cảm giác "khủng hoảng" trước đây lúc ra trường đi tìm mãi chả có việc làm. Nhớ lại cảm giác chân ướt chân ráo vào miền Nam với bao hi vọng và thất nghiệp 2 tháng trời. Nhớ lại lúc 2 tháng đầu đi làm cày như trâu mà không có kết quả... buồn chảy nước mắt. Ừ, khóc đi cho nhẹ lòng.
Cuộc sống này vốn biết có lúc này lúc khác, cuộc sống vốn biết khuyên người khác thì dễ, tự nhủ với bản thân cũng dễ mà thực hiện được lại là 1 chuyện khác.
Trống rỗng nhiều ngày thay vì thèm khát bận rộn, háo hức làm việc thì bản thân dần trở nên lười biếng. Não chuẩn bị phẳng lì chẳng nếp nhăn.
1 số biện pháp - chỉ là giải pháp tinh thần tạm thời rồi phút chốc lại trở về với thực tại - ta ghét việc đối mặt liên tiếp với 1 chuỗi những thứ chả được như mong đợi 1 trong 1 số. Thực trạng này kéo dài, ta sẽ "trượt" đi đâu?
Tệ quá ta ơi...
Mấy hôm trước còn phấn khởi, còn háo hức vì cả một mớ hi vọng khi mà khách tới nhà nườm nượp. Rồi tư vấn và giới thiệu cho họ nhiệt tình và chân thành, rồi dẫn họ đi xem đất dù nắng chang chang... Rồi họ hứa hẹn nhiều lắm, mình cũng biết cái nghề nó vậy. Không phải xa lạ với cảm giác "phũ phàng" nhưng không sao tránh khỏi cảm giác tủi tủi, bực bội và thất vọng.
Từ năm mới tới giờ cứ hi vọng năm mới, việc mới ... kết quả tốt. Không dám mong tất cả những người gọi điện sẽ tới tham quan đất đai, cũng không dám mong tất cả những người thăm quan đất đai sẽ đặt vấn đề đặt cọc và mua nhưng luôn cầu mong đã đặt vấn đề rồi thì hợp đồng suôn sẻ, thuận lợi bởi nó như là điều tất yếu hoàn thành công việc và nhận phần hoa hồng xứng đáng sau bao công chật vật và lăn lộn.
Năm mới tới giờ chưa gặp được điều may mắn nào. Có nhiều khách thiện chí lắm, tỏ vẻ quý mến và có thiện cảm với 2 đứa lắm, vậy rồi cũng theo mây khói. Đưa người ta đi xem cả buổi, thậm chí có khách đi xem cả ngày, cả mấy ngày... về họ còn chủ động gọi lại trao đổi, đặt vấn đề mua - bán nền này nền kia... vậy rồi lại im ru, công cốc. Bực hơn là gọi lại không nghe máy, nhắn tin không trả lời, phũ phàng vậy đó.
2 tuần vừa rồi rất nhiều khách, có lúc 3 4 lượt khách tới cùng lúc, không có đủ lực lượng mà tiếp họ. Vậy rồi về hẹn mai, ngày kia xuống làm hợp đồng... rồi mất tích.
Đầu tháng chưa kịp mừng vì 1 khách mua 3 nền liền <=> 3 hợp đồng với người bán khác nhau. Thế rồi chìm nghỉm vì người bán thay đổi quyết định, hồi hộp theo, theo họ mãi... và cuối cùng phải từ bỏ 1 hợp đồng => tiếc vô cùng. Còn 2 cái khác thì như sét đanh ngang tai khi chiều nay chủ đầu tư họ thông báo tạm ngưng việc sang nhượng hợp đồng trong khi 3 ngày nữa là tới lịch hẹn ký sang hợp đồng mới rồi. Vậy là người bán không thể bán? người mua không thể mua => người làm như mình bỏ công cốc, đấy còn chưa kể người mua nổi khủng => bắt đền?
Dây vào đất hợp đồng là vậy đó? Trong khi bao nhiêu chỗ hay, giấy tờ thuận lợi, đầy đủ, có người tha thiết gửi bán thì mãi chả có người mua, tới lúc có người mua thì người ta lại bán rồi??? Vô duyên thế là cùng.
Vẫn biết nếu làm tốt, thuận lời thì phần công được hưởng quả nhiều nghề không sánh bằng nhưng bao công sức mà không được ít nhất 2 3 cái hợp đồng thì "đói" nhăn răng. Trong khi tranh thủ kiếm xiền chuẩn bị mấy tháng tới cho kế hoạch baby thì như vậy đấy!
Phen này đói rồi, nản thật sự rồi khi tối nay gọi lại cho 1 số khách họ không thèm trả lời gì mình, phũ phàng quá. Cứ nói thẳng tẹt ra đi...!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, mình phát điên thật rồi, áp lực quá!
Có phép màu nhiệm nào cho sự cố gắng đã qua không trời?
P.s: Đã lâu rồi con người mình, cuộc sống của mình chỉ quẩn quanh vào công việc, vào hợp đồng. Có việc, có hợp đồng là vui, không thuận lợi là điên điên. Chuẩn bị như cái thùng rỗng tuếch rồi.