Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, đã không ít lần chia sẻ trên fb cá nhân về
tâm trạng và những lo lắng về quyết định này nhưng sao mấy ngày nay cứ
thật khó tả, buồn - có lẽ vậy!
Từ hôm nói ra quyết định, hai hôm nay không khí cũng u ám và có gì không tươi tắn hay nắng gắt như mấy hôm trước...
Từ hôm nói ra quyết định, hai hôm nay không khí cũng u ám và có gì không tươi tắn hay nắng gắt như mấy hôm trước...
Sáng
tỉnh giấc, một chút gì đó cứ hụt hẫng bao quanh, biết mình chẳng phải
người yếu đuối đến nỗi vậy, đã gắng gượng nhưng sao thật khó tả... quờ
tay vào điện thoại và muốn nhận được sự chia sẻ, động viên nào đó... dù
đây là quyết định được nung nấu từ rất lâu rồi.
Phải chăng mình sợ sự lẻ loi hay hoang mang về con đường phía trước? "Nếu không kết thúc thì sao có sự bắt đầu mới" đúng
rồi, ai đó đã nói với mình như vậy mà? Nhưng mình vốn như vậy, lúc nào
cũng toe toét và tỏ ra mạnh mẽ... rồi có lúc lại thu mình lại và yếu
đuối, lại hụt hẫng và lo sợ...
Gần
đây tâm lý cũng khá nhiều căng thẳng, nhiều hôm về phòng là chèo lên
giường và... ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bình thường cũng lạc quan
lắm mà, sao đôi lúc lại chông chênh như vậy... Mà kể cũng lạ, dễ bị tác
động lắm kể cả tác động tích cực và tiêu cực. Đang rất hân hoan, lạc
quan chỉ vì một sms hay câu nói cũng đủ làm không khí trùng xuống và suy
nghĩ... ngược lại có lúc đang chơi vơi, hốt hoảng... một vài câu nói
đùa, quan tâm và gì đó cũng đủ khiến mình nhoẻn miệng cười và tạm lãng
quên. "Baby, don't worry. I'm always there for you"...
câu nói ấy khiến mình ấm lòng nhất (dù mới chỉ là ngôn từ thôi... rất
mong là sự thực và những hành động minh chứng điều ấy).
"Rồi mọi thứ sẽ ổn mà",
vẫn thường tự an ủi và động viên mình như vậy! Cũng không muốn tỏ ra
quá mạnh mẽ, buồn sẽ khóc, cần thì chia sẻ, vậy thôi à. Dù sao mình cũng
là con gái, đúng rồi nhưng không quá mít ướt, yếu đuối, đơn giản không
thích vậy, có thế nào thì thể hiện như thế, hông quan tâm tới thiên hạ
nghĩ sao nữa vì quan trọng vẫn là mình cơ mà! Cố gắng lên chứ...!
...
Mình
biết khi mình chia sẻ chuyện của mình với bạn sẽ nhận được nhiều ý kiến
trái chiều nhau, có ý kiến ủng hộ, động viên và có ý kiến... phản đối,
giận dỗi... nói là phản đối cũng không hẳn nhưng mình biết đó là do xuất
phát từ sự quan tâm, lo lắng cho mình thôi mà. Cảm ơn bạn - vì tất cả!
Nói cho cùng thì mình cũng vậy thôi, nếu một trong những người bạn mình
có "hoàn cảnh" như mình, tâm sự và chia sẻ cùng mình, mình cũng không
tránh khỏi lo lắng cho bạn. Đơn giản vì chính bản thân mình cũng nhận
thấy cho gì đó mong manh và mạo hiểm nhưng có những thứ mà lý trí không
thể nào lý giải được nhưng mình có niềm tin và mình TIN.
Một trong những người bạn luôn "đồng hành" của mình đã nói:"Chị phải sống thật tốt, thật HẠNH PHÚC đó nhé, đồ Ngốc à" .
Và bạn đã cho rằng đây là một quyết định có phần nóng vội và bồng bột,
nhiều mạo hiểm... "Dù sao em cũng là người ủng hộ chị thực hiện trò
này". Mình đã nói với bạn rằng: "Chị hiểu những gì em đang nghĩ nhưng
đây không phải là "trò" mà hơn cả không phải là quyết định nhất thời, là
quyết định đã được nung nấu từ rất lâu rồi và bản thân cũng hoàn toàn
nhận thức được những rủi ro có thể xảy đến nhưng đã lựa chọn và đã
quyết định rồi, đã sẵn sàng và DÁM CHẤP NHẬN rồi!" Giờ chỉ còn biết vững tin thôi à!
Một
tin nhắn khiến mình rất ấm lòng là "Em hy vọng quyết định này của chị
là đúng đắn vì em mong cho chị sẽ luôn được hạnh phúc với sự lựa chọn
này", đọc tin nhắn xong ... khiến mình mềm nhũn... "con bé này thật
là...".
Mình
biết quyết định của mình có phần đột xuất và gây bất ngờ cho đối phương
- điều ấy khiến mình không khỏi buồn lòng và áy náy, cũng tại cứ lấy
"tình cảm" ra xử thể với nhau nên vậy. Nhưng chiều nay mọi thứ dường như
nhẹ nhàng và ổn thỏa rồi, mặc dù mình vẫn còn 1 ngày nữa để "tạm biệt"
nhưng gì từng gắn bó nhưng đối mặt với người - từng cho mình những cơ
hội ấy, hơn hết mình muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi... chắc chỉ có ở đây
sự chia tay mới bịn rịn kiểu như vậy!
Lên
fb chia sẻ những cảm xúc ấy, nhận được vài sự chia sẻ và động viên, bạn
sms "mình, tớ hiểu mà hãy cố lên rồi sẽ ổn... nhắm mắt lại sẽ thấy bờ
vai tớ, ngoan nào!" Im
lặng và rồi vẫn tươi cười... im vì những giây phút mà sóng lòng như vậy
cần lặng, cười vì không muốn cảm giác bịn rịn hay nuối tiếc thêm. Chỉ
còn ngày mai thôi là có thể rất lâu mình mới gặp lại hoặc tới nơi mà
mình từng gắn bó ấy... TẠM BIỆTnhé!
Giờ
thì dường như ổn thỏa hơn rồi, ngồi quán net, nghe nhạc và lặng lẽ
viết... cũng thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên hơn vì rằng có rất nhiều
người mong mình sống tốt, vui vẻ và sẽ hạnh phúc. Vì rằng có một người
đang chờ đón mình muốn mang hạnh phúc tới cho mình và đó là NIỀM TIN khiến mình quyết định bước chân về phía ấy.
Mình
vốn là người có tự chủ, 25t không còn nhỏ và từ trước giờ mọi thứ mang
tết "dấu mốc" cuộc đời thường vẫn do mình lựa chọn và tự quyết định,
dũng cảm đi dù cho có rủi ro hay phiền muộn. Bố Mẹ và bạn bè là nơi mình
trông cậy và nương tựa về tinh thần, để sẻ chia và "tham khảo" còn
mình biết và ý thức được... quyết định là ở mình, mình sống cho mình chứ
không vì những đánh giá này nọ, quan trọng là mình thấy thế nào thôi à,
cố lên nhé!
Cũng đã chuẩn bị tư tưởng cho mọi tình huống có thể xảy đến, không muốn sống trong những
lo lắng hay căng thẳng nữa, thả lỏng suy nghĩ và lạc quan, hãy tin con đường phía trước có nắng,
lo lắng hay căng thẳng nữa, thả lỏng suy nghĩ và lạc quan, hãy tin con đường phía trước có nắng,
sẽ đủ may mắn để mình vẫn giữ được thái độ lạc quan.
Và mình đang có những quyết định thay đổi cuộc đời
... để chạm tay vào mơ ước!