Tôi thật tồi tệ!
Thấy buồn và thấy ghét cho chính bản thân mình. Biết nghĩ và không làm. Lắm lúc muốn chửi và tát cho mình một cái. Phải rồi tôi đang lãng phí, lãng phí công sức, lãng phí thời gian của chính mình và của người bạn đời. Khi mà cơ hội trong công việc tới, tôi lại không chú trọng mà lại buông xuôi nó, để rồi khách hàng họ từ biệt tôi và làm việc với người khác.
Tại sao tôi biết được? Nếu tôi không chăm sóc khách hàng thì người khác sẽ chăm sóc, nếu tôi không theo họ thì họ sẽ bỏ tôi? Hay đúng hơn tôi đã bỏ rơi họ, thì trách họ làm...