Hello :)
Ngày
21/12/2010 ngày đầu tiên tớ bước chân vào làng blog… không rõ với ai đó thì như
nào nhưng với tớ, tớ thường rất hay nhớ những mốc thời gian làm nên những dấu
mốc trong cuộc đời tớ. Ví dụ như lần đầu tiên được đi đâu đó, cảm giác là lạ
nào đó hay việc gặp gỡ 1 ai đó đặc biệt hơn bình thường… :”> (hì, đừng vội
nghĩ đặc biệt là tình yêu nam nữ nha).
Trước đây, tớ có và đã từng rất thích học văn, cảm thụ văn và cũng đặc biệt thích công việc viết lách. Mỗi người có một cách xả street khác nhau và với tớ, tớ chọn viết, viết ra hết, những câu chữ ít nhiều làm giảm bớt những lo âu trong tớ, và Nhật Ký từ lâu đã là một người bạn khá trung thành của tớ :”>. Khi tớ đến với blog, những lúc có gì đó không ổn tớ thường leo lên blog viết, và viết… rồi khóa để ở chế độ riêng tư, và rồi nó sẽ qua đi một cách nhẹ nhàng hơn.
Blog là nơi giải trí và đã vì “không phải viết vì văn chương, nghệ thuật” nên tớ viết khá thoải mái nhiều khi thành cẩu thả, câu cú lộn xộn, gần đây ăn nhầm phải cái gì còn sai cả chính tả (việc mà trước đây hiếm khi tớ mắc phải và khá dị ứng). Tớ yêu Tiếng Việt, dù việc dùng ngôn ngữ của tớ không giỏi – nhưng khi ngồi máy tính tớ thích viết Tiếng Việt có dấu :) và hơn nữa cũng khá tuân thủ các quy tắc với những việc cần phải dùng phím Shift (xin lỗi trước nếu có vô tình động chạm vô ai đó mắc lỗi này nha).
Với tớ ngôn từ có sức mạnh khá lớn, bởi theo những gì đã diễn ra nó là phương tiện duy nhất truyền tải nội dung tình cảm mà chúng mình đang dành cho nhau. Đó là những sẻ chia, là những đồng cảm, là những câu nói dí dỏm trêu đùa nhau… là những quan tâm, là những thương yêu!
Có lẽ cũng như ai thôi, nói đi lại nói lại những gì mà Plus mang tới cho chúng ta, tớ nghĩ những gì gọi là bất cập hay bất lợi thì ai ai cũng biết rồi nhỉ? Chắc hẻm cần phải nói nữa… bởi bài viết này tớ viết để cảm ơn Plus nên phải nói và ca ngợi ông Plus cái chứ :D. (Có một nhỏ bạn nói với tớ khi tớ viết bài “tâm sự của lão Yahoo Plus rằng: “với em Plus là 1 chàng trai”, ừa nhỉ? Plus cũng ít tuổi thôi mà, sao tớ lại phong chức cho Plus lên thành lão, thành ông thế nhở).
Nhớ những ngày đâu viết blog, bao nhiêu ý định ý tưởng muốn đưa lên blog và hồi ấy gọi tự gọi chúng là “dự án” mới sợ :)) rồi rất mong bạn bè trên nick yahoo của mình click vào xem và khen ngợi là blog đẹp hay bài viết hay gì gì đó, giờ nghĩ lại thấy buồn cười chính mình quá đi! :”> .
Sau này thì bắt đầu khác dần, khác dần khi có những người bạn “ảo” đã qua, đã comments cho bài viết của mình, một cái gì đó vui vui xuất hiện. Cứ qua, cứ lại và cứ nhảy lung tung và rồi “thành bạn” của nhau… qua thời gian, qua những bài viết, lời bình và những tâm tình được sẻ chia và đã hình thành nên sự thân thiết, hiểu về nhau hơn thây gần nhau hơn. Và kết quả là bây giờ tớ đã có những người – thực sự, luôn bên tớ, dõi theo tớ - dù bằng hình thức này hay bằng hình thức khác! Và không thể phủ nhận rằng, Plus đã khiến tớ rất ấm áp và hạnh phúc!
Tớ bớt đi những cảm giác lẻ loi, những xúc cảm chơi vơi, thậm trí khuya, rất khuya nếu tớ muốn thì vẫn có ai đó luôn sẵn lòng nghe những tiếng lòng từ tớ, vẫn có những hồi đáp qua sms của điện thoại…mà nhiều khi có giá trị như những cái nắm tay, cái ôm thực lòng.
Những gì tớ đưa lên có thể là nhạc, là thơ lượm lặt, là văn sưu tầm nhưng phần nào nó phản ánh về tớ, về mối quan tâm của tớ thế nên
...hãy tin bước vào nhà tớ, là thấy tớ, là thấy nụ cười tươi tắn của tớ nhé (dù có lúc tớ khóc tu tu
...
Hôm nay là tròn 1 năm tớ đến với Plus – nơi mà tớ đã và đang có những người bạn như hiện giờ, nên ai sang thì ở lại “ăn chơi – hò hét” xíu nha! Có thể thời gian này tớ đang bận rộn vì công việc nhưng tin là tớ không bỏ Plus, không quên những ai đã từng làm bạn với tớ đâu!
Happy birthday to my Plus ^^
P/S: Nếu ai đó quan tâm mời đọc 2 cái entry đầu tiên của tớ nha
!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét