Neko's Blog

Chào mừng Bạn ghé thăm "Ngồi nhà" của Neko!

Neko's Blog

Blog là nơi thả lỏng tâm hồn, mọi cảm xúc dường như "Bình yên" nơi đây!

Neko's Blog

Nơi Tôi và Bạn gặp nhau và chia sẻ, những đồng cảm xích lại gần nhau hơn!

Neko's Blog

Nơi Tôi tìm thấy "Tình Yêu" của đời mình :">

Neko's Blog

Nơi Tôi muốn đến mỗi khi Buồn - Vui!

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Giáng Sinh 2012 ^^

Vậy là một mùa Noel nữa lại về... một năm trôi đi thật nhanh
Nhớ Noel năm trước tưởng như mới hôm qua thôi chứ!
Năm trước gặp bạn Vịt xinh ở Hồ Gươm rồi bắt xe đi Nam Đinh chơi với Nana... thật vui.
Bao mùa Noel trôi qua, mùa nào cũng ao ước ngóng trông điều gì đó :">
Và rồi cứ lặng lẽ trôi đi, dù điều ngóng trông chưa tới nhưng những ngày lễ lớn vẫn có gì đó vui vui vì sự náo náo và bình yên vì có những người thân yêu và bạn bè bên cạnh.
Vào dịp lễ những người còn độc thân thường ngóng đợi điều gì? Tự đặt câu hỏi và tự trả lời: Quà tặng ư? Không hẳn vậy! Nhưng quà tặng nhiều khi đơn giản là "một ai đó" cho riêng mình vào thời gian ấy... :">
...
Và Noel năm nay dường như mình đã nhận được món quà ấy ^^
Lần đầu tiên đón Noel xa nhà tới thế và có lẽ sau này cũng sẽ thế... :)
Neko tại Big C Bình Dương

Neko và YTQ tại Thương Xá Tax Sài Gòn :)
 Cảm ơn nhé Mùa Giáng Sinh của tui!
Chúc bạn bè của tớ, người thân của tớ dù ở nơi đâu, làm gì, có ai bên cạnh đi chăng nữa hay vẫn còn một mình hãy sống vui vẻ, bình yên và hạnh phúc nha ^^


Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Mẹ ơi... !!!

Tối rảnh mà cũng không hẳn rảnh, chỉ là muốn làm cái gì đó... Vào blog của Rồng và tạo cho Rồng 1 căn nhà mới bên này, bỗng ... bắt gặp cảm xúc của bài viết em viết cho mẹ em. Nghĩ tới mẹ mình...
MẸ ƠI IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Con xin lỗi khi đã xa gia đình, Bố Mẹ để vào đây - chân trời Miền Nam vì tiếng gọi của trái tim...
Con biết Mẹ lo nghĩ và thương con nhiều lắm, con biết làm sao bên Tình bên Hiếu đây Mẹ?
Con hư quá phải không mẹ???

"Nhớ khi con còn nhỏ, con hay nhìn mấy đứa hàng xóm được cha mẹ dẫn đi chơi và sắm quần áo đẹp. Tụi nó hay vòi vĩnh với người đang nắm tay mình rằng: “Mẹ ơi! Con thích mua cái này!”, “Cha ơi! Con muốn đi chơi cái đó!”, “Con không thích cái này đâu, mẹ mua cái khác cho con đi!”… Rồi nếu như không được như ý muốn, tụi nó khóc nức nở. Con ước mình cũng có được giây phút ấy, cũng được cha mẹ dẫn đi chơi vào dịp cuối tuần, được ôm mọi người lúc lên giường nằm ngủ nhưng giấc mơ đó dường như là điều không tưởng. Gia đình mình đã đổ vỡ cả rồi, còn đâu…

Đến tuổi, con được đến trường. Con thèm thuồng cái cảm giác được cha mẹ nắm tay dẫn đến lớp, được chỉ từng bài toán và cầm tay tô từng nét chữ. Con mong muốn có bộ quần áo đẹp đi học, được cha mẹ đi họp phụ huynh… Nhưng cứ mỗi khi nghĩ tới tất cả những điều đó là con lại không thể kiềm chế được nước mắt vì con biết nó quá xa với con. Bây giờ, con chỉ có nội bên cạnh, chuyện gì cũng một tay ông lo, con lại càng nhớ đến mẹ nhiều hơn. Con nghĩ đến mẹ liên tục trong tâm trí không thể nào dứt ra được. Có khi đi học về nhà chỉ có một mình, con khóc tức tưởi. Bà hàng xóm vào chơi thấy hỏi sao vậy, con trả lời: “Con nhớ mẹ quá hà!”.
Mẹ và con chẳng khi nào được ở gần nhau quá hai năm nhưng trong những khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đủ khiến cho con nhớ mãi không thể nào quên được. Con nhớ từng bộ đồ mẹ mặc, cái kẹp tóc mẹ kẹp, những món ăn mẹ nấu và cả mùi nước hoa của mẹ nữa. Mấy năm trước, con đi Đầm Sen cùng cậu chơi, trong lúc thơ thẩn thì chợt có người phụ nữ lướt ngang qua có mùi nước hoa thân quen ấy, con chạy theo… ngửi cho bằng được. “Phải chi người phụ nữ ấy là mẹ mình thì tốt biết bao nhỉ!”, con nghĩ rồi thao thức, trằn trọc suốt đêm vì nhớ mẹ không sao tả được.




Ba năm trước, vào một ngày con nhắn tin cho mẹ: “Mẹ ơi! Con buồn lắm. Chỉ có mỗi việc học mà con học cũng không đến nơi đến chốn nữa. Chỉ mới gặp khó khăn nhỏ con đã bỏ cuộc. Mai mốt con không biết làm gì nuôi mẹ nữa, mẹ có buồn con không mẹ?”. Mẹ trả lời: “Không sao đâu con trai của mẹ. Mẹ con mình có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, cần chi làm tiền nhiều hở con? Con đừng lo và buồn nữa nghen con!”. Nước mắt con lăn dài trên má. Vậy là sau tin nhắn ấy, con quyết định đi luyện thi sau 4 năm bỏ học. Những lúc mệt mỏi con lại nhớ đến mẹ thức ngày đêm cực khổ vì con, con lại lấy đó làm động lực để phấn đấu vươn lên. Con mang ơn mẹ nhiều lắm, người mẹ vĩ đại của con.
Mẹ ơi! Những lúc mẹ gọi về cho con, đang mệt mỏi, con vùng vằng đáp lại những câu cộc lốc. Mẹ làm mệt lắm, lại nghe những câu nói quạu quọ của con, con biết mẹ buồn nhưng mẹ không nói. Rồi đến lúc hai mẹ con kết thúc câu chuyện sau những câu nói ngắn ngủi đó, con lại hối hận. Chuyện ấy xảy ra với con dường như trở thành thông lệ. Chuyện gì mẹ cũng chỉ nghĩ cho con, lo cho tương lai của con, vậy mà con lại như vậy. Từ nhỏ đến giờ, thầy cô dạy con biết bao nhiêu là chữ nghĩa, lại còn được đọc biết bao là sách, nghe biết bao câu chuyện thánh hiền vậy mà tính cách con vẫn không thể sửa được. Nhiều lúc con muốn nói xin lỗi mẹ thật nhiều nhưng sao không thể nói được thành lời.

Mỗi dịp xuân về, đâu đó chợt văng vẳng lên câu hát cứa lòng người nghe: "Mỗi mùa xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần... Mẹ già như chuối chín cây. Gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi. Gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi...". Mẹ ơi! Con thương mẹ quá mẹ ơi!
Có đứa bạn bảo con rằng: “Em nghe ở quê anh người ta gọi bằng má không mà sao anh lại gọi bằng mẹ?”. Con đáp lại rằng: “Từ khi được mẹ sinh ra, anh chỉ được mẹ dạy mỗi tiếng mẹ thôi nên gọi bằng mấy từ khác anh không quen. Vả lại, đối với anh, mẹ là từ ngọt ngào nhất trong tất cả các từ để gọi người phụ nữ sinh ra và nuôi dưỡng mình khôn lớn”. Mẹ ơi! Con thương mẹ nhiều lắm!"

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Blog Yahoo và "Niệm Khúc Cuối"

Tôi đến với Blog Yahoo Plus trong một lần tình cờ do sự tò mò, và rồi từ đó tôi tìm kiếm và viết lách... Nhờ Plus tôi có thêm nhiều người bạn mới, nhiều niềm vui mới và qua trọng hơn tôi cảm thấy không còn cô đơn ... khi hòa mình vào blog những trang nhật ký online nữa... 
Dần dần Blog Yahoo Plus như 1 phần của cuộc sống của tôi và nhiều bạn bè khác. Một ngày không vào là nhớ là thấy thiếu thiếu gì đó... 
Thời gian trôi qua, con người bận rộn nhiều với thực tại những số điện thoại của nhau khiến chúng tôi gần nhau hơn qua giọng nói và khuôn mặt, nụ cười, cái bắt tay, cái ôm xiết chặt... thực tế - Tôi luôn thấy tự hào về điều đó! 
 Rồi Plus thay đổi nhường chỗ cho thế hệ mới của Yahoo, Tôi và nhiều người buồn, buồn lắm không muốn bắt đầu lại, không muốn mất thời gian chỉnh sửa hay thiết kế lại ngôi nhà. Những lo lắng về hình ảnh, bài viết và có lẽ quan trọng hơn cả là những xúc cảm và tình cảm bạn bè trong comments gửi cho nhau... Buồn, buồn lắm! Cũng may dù không hiện thị được hết hình ảnh trong Plus cũ nhưng Yahoo Blog mới vẫn chuyển nguyên những bài cũ và bình luận của bạn bè... 
Gần đây thì sao? 
Bạn bè hỏi tôi bỏ blog à? hix
Đúng là tôi chuyển đến môi trường mới, công việc mới những mối quan hệ mới ... bận rộn với vòng xoay mới, có ít vào và ít viết blog hơn nhưng... thật không dễ chịu khi cứ thấy lỗi không hiện thị bài đăng, không bình luận được... này nọ. Nản quá!
Gần đây lại thêm thông báo đóng cửa "17 tháng 1 năm 2013" blog yahoo sẽ ngừng hoạt động??? Là sao?
Thấy có thông báo cho download toàn bộ bài viết cũ... nhưng để làm gì nếu không có một blog mới để đưa lên? hay down về như file word để ngắm? Nếu không cùng hệ thống Blog liệu có ổn không?
Từ Yahoo có đưa lên Zingme hay Blogsport, Wordpress hay gì gì đó được không hay lại ngồi chờ Yahoo oằn oại đứng dậy sau lần kiệt quệ... Ôi tôi thiếu bình tĩnh quá rồi! (Giận mấy người làm quản lý một tổ chức tên tuổi này quá!)
...

Từ khi tôi vào Nam, bắt đầu một cuộc sống mới... công việc mới khiến tôi có cơ hội làm quen với Blogsport... vì cũng dùng qua Yahoo nên các tính năng cũng dễ hiểu...
Cả ngày hôm nay không có làm việc, hí hoáy tạo và chỉnh sửa mấy theme blog mới cho bạn và cho bản thân...
Tối về cơm cháo xong lại ngồi máy, copy và paste và copy và paste... Bắt gặp những cảm xúc cũ xao xao trong lòng, rớt nước mắt ... những bình luận, những niềm xưa???
Tạm biệt nhé Blog Yahoo - "Dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em!"
...