Neko's Blog

Chào mừng Bạn ghé thăm "Ngồi nhà" của Neko!

Neko's Blog

Blog là nơi thả lỏng tâm hồn, mọi cảm xúc dường như "Bình yên" nơi đây!

Neko's Blog

Nơi Tôi và Bạn gặp nhau và chia sẻ, những đồng cảm xích lại gần nhau hơn!

Neko's Blog

Nơi Tôi tìm thấy "Tình Yêu" của đời mình :">

Neko's Blog

Nơi Tôi muốn đến mỗi khi Buồn - Vui!

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Điều Ước Giản Đơn!

Điều ước giản đơn???
Mình đã chuẩn bị tinh thần "đối mặt" với khó khăn khi ... bước vào giai đoạn mới, ấy vậy mà mọi thứ dường như chẳng cho mình lấy chút ánh sáng của hi vọng, khiến mình không khỏi phiền lòng lo lắng...



Điều ấy khó đến vậy sao? Mình đã cố gắng, đã kiên nhẫn, chờ đợi và hi vọng rồi mà...:(
Thời gian cứ trôi, trôi hoài làm mình xót ruột và khó chịu quá, dường như những lo lắng và ước muốn cứ bay lượn trong đầu làm mình khó mà kiểm soát chúng, nhiều khi thất vọng và muốn chạy trốn? Nhưng trốn đi đâu được hơn nữa ... chỉ muốn trốn gọn vào vòng tay ấy! :(
Ước muốn giản dị, nhỏ bé mà ý nghĩa lắm nên mong... một điều gì đó gọi là may mắn bù đắp cho phần cố gắng của mình, để mình sống bình yên, hạnh phúc bên Người thương mến được không?
... Có 3 điều làm nên hạnh phúc, từng có 2 điều và mơ ước rất nhiều về điều thứ 3,giờ điều thứ 3 xuất hiện thì 1,5 điều kia cứ mập mờ mãi...

Mong ước giản đơn lắm, cùng nhau đi hết con đường đã chọn...
Mọi khó khăn rồi sẽ sớm tiêu tan, ta chung tay trên con đường hạnh phúc nhé T,Y!

 P/S: This song from you make me warmer, love! :)

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

KHÓ ???

Mong manh???

            Không có cái gì mang tên "tự nhiên" hay "tự dưng" hết... mọi thứ diễn ra đều có nguyên nhân của nó. Có điều khi ta thấy thích cái này mà không thích cái kia hay yêu người mà không yêu người kia ... ta thường hay nói là "duyên" nhưng sâu xa vẫn có nguyên do của nó. Có những điều mà lý trí không thể tự giải quyết đành bất lực trước trái tim - thứ người ta gọi là lý lẽ của trái tim.

        Để đến được với nhau cần có "duyên" mà cũng có khi người ta gọi là "duyên - phận" hay "duyên - nợ". Khi chưa có được điều gì đó con người ta thường mong muốn, khao khát ... để bản thân cảm nhận đó là một cái gì đó lung linh hay cao quý lắm nhưng khi có được người ta lại thấy ... dần bình thường. Điều này dường như đúng với bất cứ điều gì, cái gì không hẳn chỉ là tình cảm hay tình yêu... đó là quy luật và ta buộc phải chấp nhận???

        Một công việc? Một người yêu thương? Một gia đình?  Một món đồ ta thường ao ước hay đơn giản hơn là sức khỏe??? Bởi vậy nên khi đã có được điều gì đó, cái gì đó người ta thấy bình thường dần, chỉ đến khi mất đi hay không còn tồn tại được nữa người ta mới biết quý giá, mới biết trân trọng và "giá như"... Ai cũng biết điều đó mà tại sao ta vẫn để nó vẫn diễn ra từng ngày, từng giờ trong cuộc sống của ta??? Con người ta hay lắm, vẫn thường tham lam và chút gì đó gọi là ngu muội... Biết là tốt vẫn không làm hoặc không tốt vẫn làm, tôi chắc điều này vẫn thường trực trong mỗi chúng ta.

        Có bao giờ bạn đã vô tình đánh mất điều gì đó trong quá khứ để rồi hiện tại ... điều ấy vẫn lặp lại? Bạn từng đau buồn, thương tiếc mà rồi vẫn để cho những "nguyên nhân" ấy hiện hữu không??? Việc ao ước, khao khát về một món đồ, mốt mối quan hệ hay một điều gì đó đã đạt được, ta mặc nhiên để nó tồn tại và thiếu đi sự trân trọng, chăm chút và quan tâm nó, thiếu nỗ lực, ta bỏ mặc những điều đó nghĩ rằng nó đã trong tầm tay, là của ta, thuộc sở hữu...???

        Theo như những gì được biết của tôi, có lẽ chỉ có cỏ dại là mọc tự nhiên, tự nhiên lớn lên, xanh tốt ... có thể đẹp có thể xấu nhưng sức sống của nó khá mãnh liệt, còn những cây trái ta muốn làm cảnh, muốn cho trái thơm ngọt, cho hoa tươi xinh... thì ta phải để ý, chăm sóc và bảo vệ nó đúng mực. Không cầu kỳ hay thái quá...vì ngoài sự cố gắng nỗ lực của bản thân - gọi là yếu tố chủ quan còn có yếu tố khách quan quyết định nữa. Nhưng dù thế nào nếu ta cố gắng, ta chọn lựa một phương thức phù hợp nhất ta sẽ đạt được điều mong muốn (tạm gọi là thành công) thì có lẽ ta không còn phải hối hận gì nữa...

...

        Có bao giờ mệt mỏi vì những khó khăn ngoài xã hội ta lại thèm về vòng ta cha mẹ để nương tựa, để nánh nạn và tạm quên???  Và có bao giờ chỉ muốn xách ba lô đi khỏi nhà đến một nơi xa hoàn toàn mới? Nơi không vướng bận gì, bắt đầu lại, xa lạ để rồi có lúc lại cô đơn? Có bao giờ ngay bên cạnh những người ta khao khát, mong mỏi, thương yêu nhất mà ta vẫn thấy lạc lõng...???

        Có rất nhiều thứ ta hiểu được, biết được, nhận thức được nhưng rồi vẫn đi vào lối mòn, sai lầm và mãi cứ chông chênh, lạc lõng và đơn côi??? Mãi không thể hiểu được nhau, cảm thông và chia sẻ cùng nhau để có được sự đồng cảm tại 1 điểm thích hợp nhất? để có mối quan hệ tốt với gia đình, bè bạn và tình yêu???

           Phải chăng có nhiều thứ cứ rất dễ mà lại rất khó? Rất giản đơn mà lại rất phức tạp khiến người ta cứ không thể "chạm" được vào nhau để hòa hợp, để hạnh phúc... Có KHÓ quá không??? Có những điều giản đơn chỉ mất vài giây hay vài phút hay đơn giản là cái nhìn, cử chỉ trìu mến cũng khiến nhau đủ thấy ấm áp, yêu thương... Vài phút trò chuyện, chia sẻ những khó khăn, vui buồn, lắng nghe nhau cũng đủ ngọt ngào, hạnh phúc...? Mà nhiều khi lại rất khó và xa vời...:(    Mọi thứ cần và nên xuất phát từ sự chân thành và thương yêu nhau thì mới có hiệu quả tốt, cần một thái độ đón nhận, trân trọng và thấu hiểu nhau mới có thể "chạm" được vào nhau. "Không thể nhìn từ một phía cùng không thể đi từ một hướng", mọi thứ cần có tác động qua lại, cho đi, chia sẻ và nhận về và học cách hiểu và đồng cảm với nhau.


            Những lúc không vui, không thể kiếm được người chia sẻ hay không có ai muốn chia sẻ cùng, tôi lại lẵng lẽ đi, đi và đi... lại lặng lẽ viết, viết và viết... lầm lì và khó hiểu. Cũng khó lắm mà cũng dễ lắm, chút thôi cũng có thể ướt nhoẹt, chút thôi cũng có thể lãng quên và mỉm cười...
Khó hay dễ...???
Mong manh quá phải không!!!


Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

For You ^^




            Cafe bên Hồ Xuân Hương, mình đã vô tình nghe được bài hát này... em đố anh tên bài hát là gì? Anh cười: "NOTHING'S GONNA CHANGE MY LOVE FOR YOU"... em chỉ khẽ mỉm cười rồi nói: "Bây giờ anh muốn nghe câu nói ấy từ chính trong sâu thẳm anh thực lòng muốn nói với em cơ?". Và anh đã nói em nghe...:) Em hỏi lại "có thực sự như vậy" không? - "Thật"...

        Vài phút sau khi list bài hát trong VCD ở quán cà phê hết, bất ngờ bài hát được lập lại, mình đố nhau vì sao? Rồi lại khẽ mỉm cười hạnh phúc có lẽ họ đã đáp ứng yêu cầu của mình ;).

         Thực sự từ khi "bắt đầu" tới giờ anh không hứa hẹn, không thề thốt và tất nhiên em cũng không thích và không cần thiết những điều ấy, thứ em cần là sâu thẳm trong trái tim mình luôn có nhau anh à.   
         Chuyện của mình biết bao điều để nói, sự cảm nhận, những gì mình có với nhau chưa nhiều nhưng em nghĩ chúng đủ lớn để thành những sợi dây ngọt ngào gắn kết mình với nhau. Có những hoài nghi, những giận hờn, có những tủi thân... nhưng em mong mình đủ niềm tin vượt qua tất cả để có thể bên nhau. Như một lần nào đó em từng nói "mong mình mãi là hiện tại của nhau..." luôn cùng nhau, không là quá khứ, không là tương lai, bất kể lúc nào đó, ngày nào đó... trong nhau luôn có nhau là hiện tại, để không hoài niệm, để không mong mỏi... mà luôn hiện hữu bên nhau, vì nhau mà sống tốt.

         Hiện tại với em là những ngày tháng khá khó khăn, sự cố gắng chưa được đền đáp, em nản chí, mệt mỏi thậm chí nhiều lúc nghĩ "buông xuông", phó mặc số phận. Nhưng chưa bao giờ em hối hận vì những quyết định của mình, em đi để không phải hối tiếc về những gì mà mình không dám thực hiện, để không phải sống trong cảm giác mơ hồ, mong mỏi... em đã làm được điều đó .    
        Có biết bao nhiêu ý kiến này nọ, có người ủng hộ, có người phản đối, có người khuyên ngăn, có rất nhiều người lo lắng, em hiểu tất cả họ chỉ duy nhất mong muốn em sống tốt, sống hạnh phúc mà thôi. Em muốn nói lời cảm ơn họ, vì họ luôn bên em, theo dõi bước chân em đi, những trạng thái vui buồn của em, dù em có lúc ích kỷ đón nhận như một sự tất nhiên, dù biết họ cũng có rất nhiều những điều bận tâm khác. Đó là những người bạn thực sự của em. Em luôn cần họ trong cuộc sống.

        Và tất nhiên, cái đích em trông mong, ngóng đợi hơn cả là ở nơi anh, ở anh... chỉ mong mỗi ngày trôi qua mình chia sẻ nhiều hơn, hiểu nhau và cảm thông nhiều hơn, bớt chút cái tôi, cái bận bịu cá nhân để mà quan tâm, chăm sóc để mà gắn bó với nhau hơn.

        Mình từng đọc ở đâu đó câu "tình yêu thực sự không bỏ cuộc bao giờ"... mình từng cũng đồng ý về điều đó, nhiều khi những khó khăn hiện tại, những rảnh rỗi khiến em suy nghĩ này nọ, lo lắng rằng... ngày nào đó mình thấy quá khó khăn mà bỏ cuộc, mệt mỏi mà buông xuôi... anh đã mắng em ngốc :).   

        Trái tim nào cũng mong muốn được yêu thương, trái tim nào cũng khao khát và trái tim nào cũng ít nhiều từng bị tổn thương... Quá khứ là kỉ niệm, kỉ niệm nhắc nhở ta nên biết gìn giữ và trân trọng hiện tại nhiều hơn, bù đắp cho nhau... em sẽ học cách chấp nhận và yêu thương. Không chỉ là lời nói em tin mình làm được.

        "Mọi thứ dường như mới chỉ bắt đầu", sự bắt đầu nào cũng nhiều khó khăn chỉ những ai trong cuộc hay đã từng trải qua mới thấu hiểu được... Như việc trồng một cây con, và dường như mình cần tìm hiểu về các điều kiện chăm sóc và phát triển cho nó luôn xanh tốt, tránh sâu bệnh, bảo vệ nó trước những giông tố thiên nhiên và cuộc sống. Khi trải qua/ vượt qua những thử thách ấy, nó sẽ đơm hoa và kết trái... tất nhiên người trồng cây nào cũng mong đợi là những trái "thơm - tròn - căng - ngọt".

        Có rất nhiều chuyện muốn viết, chia sẻ nhưng em nghĩ để sau này... khi em rảnh rỗi, có điều kiện thì em sẽ viết lại những tản mạn mang tên "chuyện bây giờ mới kể" ;)... mọi thứ đã được lưu trữ trong trí nhớ hạn hẹp của em, yên tâm dù thế nào đó cũng không dễ mai một đâu anh à.

        ... Muốn nói một lời CẢM ƠN anh vì tất cả!
(P/S: viết chữ "cảm ơn" mà em lại muốn chèn bài hát "cảm ơn tình yêu" của Uyên Linh)

Bình Dương, một ngày tháng 6!