Neko's Blog

Chào mừng Bạn ghé thăm "Ngồi nhà" của Neko!

Neko's Blog

Blog là nơi thả lỏng tâm hồn, mọi cảm xúc dường như "Bình yên" nơi đây!

Neko's Blog

Nơi Tôi và Bạn gặp nhau và chia sẻ, những đồng cảm xích lại gần nhau hơn!

Neko's Blog

Nơi Tôi tìm thấy "Tình Yêu" của đời mình :">

Neko's Blog

Nơi Tôi muốn đến mỗi khi Buồn - Vui!

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

RỖNG

Lâu lâu mới lại lang thang dạo blog, mới đọc và nghe, mới cảm và hiểu!
Bỗng nhận ra ta, từ khá lâu rồi, bỏ rơi 1 thói quen tốt... "cảm nhận" và "viết".
Dù rằng blog là nơi trải lòng cảm xúc qua các câu từ không nhất thiết phải cố làm cho ngôn từ lung linh, làm cho khếch đại lên hay làm cho nó ná ná cái gì đó gọi là văn chương nhưng ít nhiều sẽ gọt rũa và sẽ học được cách gọt rũa ngôn từ -  1 hình thức của văn học nghệ thuật. Tự dưng ta thèm quá, ta để nó "tụt" đâu rồi?
Ta, ngày lại ngày chỉ biết có facebook (không có ý chê nó) nhưng dường như ta... quá ư đủ đầy? quá ư bằng lòng với hiện tại, tình yêu và công việc, quá ư rỗng rồi sao. Ta dường như bỏ dần thói quen viết, thói quen nuôi nấng cảm xúc và thói quen cảm để mở mang tâm hồn và hình như ngày càng già úa đi thì phải?

Ta lướt sang nhà bạn, mỗi lần đọc là 1 bỡ ngỡ... như 1 nhà văn thực thụ rồi :) ngưỡng mộ bạn quá. Bạn cũng như ta, lo toan và bộn bề cuộc sống, cảm xúc và công việc nhưng bạn viết ... ngày một hay. Người ta thường nói "blog là nhật ký" là nên sống thật với cảm xúc, phải sống thật với bản thân... ta đồng ý nhưng ta ... thấy thích vô cùng nếu biết sử dụng trí óc để biết sử dụng ngôn từ 1 cách thông mình nhất, để cho thấy đó đáng để ta học để lột tả cảm xúc của bạn. Ta bỗng tự hào về bạn ta ghê :">
 Nhớ ngày trước ta quen nhau qua blog, tình bạn cũng từ đây mà có... từ cảm và dần hiểu về nhau. Ta gặp đâu đó rất nhiều những tâm hồn thi sĩ. Ta tự hỏi đã có gia đình rồi mà còn mê blog, mê viết và có những người lại quá trớn với câu từ để như giả nai... nhưng sau này ta thấy nể phục họ, vì họ có chất xám trong bài viết, cảm xúc và câu từ...
Ta cô đơn và đến với blog,  và rồi vui và rồi hạnh phúc vì có bạn bè vì có ... tình yêu.
Rồi cái gì đó cuốn ta đi vô định, dường như xúc cảm dần bị đánh mất thay vào đó là cái gì đó gấp gáp, vội vã đến và đi... nhanh gọn. Ta bị cuốn theo thực tế, theo cái trần trụi của nó và quên, hôm nay ta thấy hình như tâm hồn rỗng quá thì phải.
Ta vẫn vui vẻ đó, cười và sống tốt với thực tế. Thi thoảng được đi đâu đó, chụp ảnh và up hình lên facebook, ta quen và thích với nút "like"... ngắn gọn và hài lòng :).
Cũng lâu lắm rồi ta cũng thả hồn mây gió gì nữa, cũng lâu lắm rồi không biết viết thơ, đọc thơ và cảm nhận thơ, thậm chí nhạc cũng không? :D
Một lần 1 cô bạn nói "với L bây giờ cứ có hợp đồng bán đất là vui" và khẳng định "đúng" vậy.
Ta chẳng thể đổi lỗi cho cơm áo gạo tiền được. Ta đã có "anh" - một người thương yêu và nhường nhịn ta, người bạn đời gắn bó với ta 24/24 về cuộc sống và công việc. Ta dường như chả có chỗ trống để lắng lòng vu vơ hay thơ thẩn như trước. Như vậy cũng tốt, thậm chí rất tốt -  ta hài lòng mà.
Có điều bỗng ta nhàn rỗi, ngoài vào facebook có gì mới mẻ không? lên báo đọc mấy tin này kia và xem mấy thông tin của mấy cô người mẫu, ca sĩ... rồi là nhàn rỗi và trỗng rỗng?
Có những ngày ta thấy mình dần tẻ nhạt?
Còn anh từ ngày có mình cũng dần bỏ thói quen viết như trước. Trước nhớ anh viết cũng "hay" lắm... anh cuốn theo công việc, với 2 đứa bị cuốn theo công việc và khi công việc có kết quả là "hạnh phúc"... Tuy nhiên mình thua anh 1 điểm, mình thích công việc ở "phần hướng ngoại", còn anh hay chăm lo công việc ở "phần hướng nội", anh có đam mê... còn mình chỉ ham chơi những lúc như vậy. (hì).



Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Vì em rảnh quá mà!

Mỗi khi em buồn không nói, không gì cả, anh mặc kệ và chỉ buông 1 câu gọi lỏn "vì em rảnh quá mà"... phải vì em rảnh quá nên kiếm chuyện.
Còn vì sao em buồn, em lặng im, anh cũng kệ và chả thèm bận tâm, không tìm hiểu lí do làm gì cả vì anh còn cả núi công việc đang chờ anh trên máy tinh kia kìa. Dù sao anh cũng là con người của công việc, chả ai quan trọng bằng công việc của anh hết. Và dù ai buồn ai vui thì anh vẫn mặc nhiên ngồi máy tính làm việc bình thường. Vì em rảnh quá thì kệ em thôi, em muốn vui muốn buồn muốn đi đâu, suy nghĩ sao là quyền của em mà, vì em muốn thế mà phải không?
Em có sao thì với anh cũng chả sao? tập trung mà làm việc mà kiếm tiền đúng không? Tình cảm ư? người mình thương yêu ư? có gì là quan trọng đâu? muốn thế nào thì cứ thế? buồn ư? vì sao à? anh đâu có rảnh mà bận tâm những chuyện đó. 
Làm việc mệt rồi thì đi ngủ? ngủ xong dậy lại ngồi máy tình làm việc... chả ôm thì thôi, ngủ mai còn làm tiếp... ai thích khóc kệ người nấy.
Người ta sống với nhau? yêu nhau và tình cảm với nhau vậy đấy? 
Em có khóc và có buồn cỡ nào? có ra sao là do em... mắc mớ gì tự dưng bình thường em không muốn mà phải kiếm chuyện? vì muốn được anh quan tâm sao? 
Em tự dưng vậy rồi trách anh vô tâm? vô cảm? anh làm gì sai nhỉ? anh làm việc kiếm tiền còn bị em trách? em nói? em chửi???
Hóa ra người ta yêu nhau là vậy đấy? hóa ra người ta sống với nhau là vậy đấy?
Em thực sự buồn... và thấy tình cảm mình ngày càng có khoảng cách? những lúc nóng tính bực bội đã "trao" cho nhau những câu nói vô tình, cáu gắt nói nhau chả ra sao cả? 
Chuyện như chả có gì lại khiến em suy nghĩ và chán nản vậy đó? Vì sao à? vì anh không thể đợi chờ em 30 phút em vào siêu thị mua đồ? vì sao à? vì em lỡ quên cái điện thoại ở nhà khi đi làm và hôm đó em quên cái túi lỡ gửi lầu 2 của siêu thị? anh nói em "dở hơi"... vì sao à? vì em chả muốn đi đâu cùng anh nữa... vì anh quá bận rộn và em thì quá rảnh. Anh làm việc còn em rảnh quá suy nghĩ linh tinh và khóc... anh mặc kệ em! Vì em rảnh quá rồi...
Em khóc trong phòng ngủ còn anh ngồi ngoài xem phim hài và cười khúc khích? phải rồi mắc mớ gì tự dưng em vậy? "tự dưng" em muốn vậy thì kệ em thôi...