Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

KHÓ ???

Mong manh???

            Không có cái gì mang tên "tự nhiên" hay "tự dưng" hết... mọi thứ diễn ra đều có nguyên nhân của nó. Có điều khi ta thấy thích cái này mà không thích cái kia hay yêu người mà không yêu người kia ... ta thường hay nói là "duyên" nhưng sâu xa vẫn có nguyên do của nó. Có những điều mà lý trí không thể tự giải quyết đành bất lực trước trái tim - thứ người ta gọi là lý lẽ của trái tim.

        Để đến được với nhau cần có "duyên" mà cũng có khi người ta gọi là "duyên - phận" hay "duyên - nợ". Khi chưa có được điều gì đó con người ta thường mong muốn, khao khát ... để bản thân cảm nhận đó là một cái gì đó lung linh hay cao quý lắm nhưng khi có được người ta lại thấy ... dần bình thường. Điều này dường như đúng với bất cứ điều gì, cái gì không hẳn chỉ là tình cảm hay tình yêu... đó là quy luật và ta buộc phải chấp nhận???

        Một công việc? Một người yêu thương? Một gia đình?  Một món đồ ta thường ao ước hay đơn giản hơn là sức khỏe??? Bởi vậy nên khi đã có được điều gì đó, cái gì đó người ta thấy bình thường dần, chỉ đến khi mất đi hay không còn tồn tại được nữa người ta mới biết quý giá, mới biết trân trọng và "giá như"... Ai cũng biết điều đó mà tại sao ta vẫn để nó vẫn diễn ra từng ngày, từng giờ trong cuộc sống của ta??? Con người ta hay lắm, vẫn thường tham lam và chút gì đó gọi là ngu muội... Biết là tốt vẫn không làm hoặc không tốt vẫn làm, tôi chắc điều này vẫn thường trực trong mỗi chúng ta.

        Có bao giờ bạn đã vô tình đánh mất điều gì đó trong quá khứ để rồi hiện tại ... điều ấy vẫn lặp lại? Bạn từng đau buồn, thương tiếc mà rồi vẫn để cho những "nguyên nhân" ấy hiện hữu không??? Việc ao ước, khao khát về một món đồ, mốt mối quan hệ hay một điều gì đó đã đạt được, ta mặc nhiên để nó tồn tại và thiếu đi sự trân trọng, chăm chút và quan tâm nó, thiếu nỗ lực, ta bỏ mặc những điều đó nghĩ rằng nó đã trong tầm tay, là của ta, thuộc sở hữu...???

        Theo như những gì được biết của tôi, có lẽ chỉ có cỏ dại là mọc tự nhiên, tự nhiên lớn lên, xanh tốt ... có thể đẹp có thể xấu nhưng sức sống của nó khá mãnh liệt, còn những cây trái ta muốn làm cảnh, muốn cho trái thơm ngọt, cho hoa tươi xinh... thì ta phải để ý, chăm sóc và bảo vệ nó đúng mực. Không cầu kỳ hay thái quá...vì ngoài sự cố gắng nỗ lực của bản thân - gọi là yếu tố chủ quan còn có yếu tố khách quan quyết định nữa. Nhưng dù thế nào nếu ta cố gắng, ta chọn lựa một phương thức phù hợp nhất ta sẽ đạt được điều mong muốn (tạm gọi là thành công) thì có lẽ ta không còn phải hối hận gì nữa...

...

        Có bao giờ mệt mỏi vì những khó khăn ngoài xã hội ta lại thèm về vòng ta cha mẹ để nương tựa, để nánh nạn và tạm quên???  Và có bao giờ chỉ muốn xách ba lô đi khỏi nhà đến một nơi xa hoàn toàn mới? Nơi không vướng bận gì, bắt đầu lại, xa lạ để rồi có lúc lại cô đơn? Có bao giờ ngay bên cạnh những người ta khao khát, mong mỏi, thương yêu nhất mà ta vẫn thấy lạc lõng...???

        Có rất nhiều thứ ta hiểu được, biết được, nhận thức được nhưng rồi vẫn đi vào lối mòn, sai lầm và mãi cứ chông chênh, lạc lõng và đơn côi??? Mãi không thể hiểu được nhau, cảm thông và chia sẻ cùng nhau để có được sự đồng cảm tại 1 điểm thích hợp nhất? để có mối quan hệ tốt với gia đình, bè bạn và tình yêu???

           Phải chăng có nhiều thứ cứ rất dễ mà lại rất khó? Rất giản đơn mà lại rất phức tạp khiến người ta cứ không thể "chạm" được vào nhau để hòa hợp, để hạnh phúc... Có KHÓ quá không??? Có những điều giản đơn chỉ mất vài giây hay vài phút hay đơn giản là cái nhìn, cử chỉ trìu mến cũng khiến nhau đủ thấy ấm áp, yêu thương... Vài phút trò chuyện, chia sẻ những khó khăn, vui buồn, lắng nghe nhau cũng đủ ngọt ngào, hạnh phúc...? Mà nhiều khi lại rất khó và xa vời...:(    Mọi thứ cần và nên xuất phát từ sự chân thành và thương yêu nhau thì mới có hiệu quả tốt, cần một thái độ đón nhận, trân trọng và thấu hiểu nhau mới có thể "chạm" được vào nhau. "Không thể nhìn từ một phía cùng không thể đi từ một hướng", mọi thứ cần có tác động qua lại, cho đi, chia sẻ và nhận về và học cách hiểu và đồng cảm với nhau.


            Những lúc không vui, không thể kiếm được người chia sẻ hay không có ai muốn chia sẻ cùng, tôi lại lẵng lẽ đi, đi và đi... lại lặng lẽ viết, viết và viết... lầm lì và khó hiểu. Cũng khó lắm mà cũng dễ lắm, chút thôi cũng có thể ướt nhoẹt, chút thôi cũng có thể lãng quên và mỉm cười...
Khó hay dễ...???
Mong manh quá phải không!!!


0 nhận xét:

Đăng nhận xét