Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Đi bên em chiều trên lối vắng...!

Blog - đã lâu rồi tôi không vào blog thường xuyên như thời gian đầu, lâu rồi tôi không còn thói quen bật máy tính là vô blog check mail và chờ đợi comment như trước. Thay vào đó là facebook, trước đây tôi cũng không thích facebook cũng lập luận lí lẽ bảo vệ blog vì có anh bạn tôi nói "blog cho người già, facebook mới là dành cho người trẻ".

Tôi thì không nghĩ vậy, với tôi mỗi thứ có một cái hay, chung quy là sự kết nối, giao lưu, chia sẻ và cập nhập thông tin về nhau. Facebook nhanh, đơn giản và vui nhộn cũng có những trạng thái buồn bã, cô đơn nhưng blog khác, blog thường có chiều sâu, blog thể hiện cá tính riêng, blog cho những niềm vui đặc biệt hơn là blog là không gian của tâm hồn, nơi diễn tả và trải nghiệm những xúc cảm sâu lắng nhất, thấy được sự nhẹ nhàng của trạng thái, của bài hát câu thơ được yêu thích, thấy được sự cô đơn của tâm hồn lẻ bóng, được nỗi đau của sự mất mát... 

Mà thôi cũng không muốn tranh luận nhiều về fb hay blog nữa, vì bây giờ tôi gần như cũng "nhãng" dần với mạng xã hội, với sự kết nối trên internet. Dù một thời chúng là thần tượng của tôi đặc biệt từ blog tôi đã có những mối quan  hệ thân thiết những người bạn tri kỉ, hơn cả là một tình yêu. Tình yêu của tình bạn bè, của một vài người bạn đồng cảm cùng tôi xóa bỏ cho tôi sự buồn tẻ và cô độc như một thời gian dài tôi đã từng. Tình yêu của một tình yêu! ;)

Hôm trước online yahoo một cô bạn thiết hỏi tôi rằng:
- Mình bỏ blog à?
- Không, sao mình lại hỏi thế?
- Vì không thấy mình viết bài mới cũng không thấy sang nhà ai?

...
Tôi chưa bao giờ có ý định bỏ blog, tôi chỉ sợ tôi mê blog, mê facebook quá không tập trung làm việc được thôi. Khi con người ta online là khi người ta cần bạn? cần người chia sẻ? cần sự trải nghiệm cảm xúc sâu hơn, lắng hơn? hay đơn giản để "giết thời gian"? 

Tôi có đủ câu trả lời "có" cho những câu hỏi trên, tôi thích ngồi máy tính, thích viết nhật kí, thích cảm nhận sự miêu tả của người khác. Không thiếu những lúc tôi vô tình đọc được những entry của ai đó, tôi thấy nhảm nhí, lãng xẹt nhưng cũng không ít lần tôi thấy... thèm được cảm nhận sự tinh tế trong việc thay đổi thời tiết, thời gian qua thơ, qua tản văn, các hình ảnh hoạt động thực tế qua blog, facebook. 
...
Tôi có tâm hồn, biết cảm nhưng lại khó diễn đạt. Lâu rồi tôi không có đủ cảm xúc viết thành câu thơ, lâu rồi cũng không dành thời gian cho việc viết lách, viết nhật kí sự thay đổi ở môi trường mới, công việc mới, viết lại cảm xúc vui mừng, hạnh phúc hay những giận hờn từ những mối quan hệ mới với tình yêu, với đồng nghiệp và những con người mới...


Nhiều nhiều lắm mọi thứ cứ có, đến và đi, diễn ra và lắng đọng, nhớ và quên... tôi chấp nhận nó như những gì cuộc sống vốn có.

Có nhiều lúc thấy cuộc sống thật gấp gáp, một ngày thật ngắn ngủi, một tuần thật nhanh trôi đi... thời gian làm tôi thấy áp lực. Cuộc sống cứ cạnh tranh, đua chen nhau, "hở" ra một chút là mọi cố gắng bị chìm lắng và lãng quên và mất cơ hội. Có những thứ đã cố gắng nhưng kết quả lại thật khó như mong đợi và thế là thất vọng, thất vọng lại phải cố gắng nếu không thì ... tụt hậu, cứ thế cái vòng xoay cuộc sống khiến con người ta phải hối hả, tấp nập...


Tôi nhận biết được điều đó, hiện tại cuộc sống vẫn đủ thời gian cho bản thân, cho công việc, cho những phút thư thả và yêu thương, cho những tiếng cười nhưng vẫn thấy thiếu gì đó. 


Rồi...
Hôm trước anh chia sẻ trên fb của tôi bài hát "Phố Xa", mấy hôm bận công việc mở máy tính cũng không có thời gian vào fb hay blog nữa. Tối về mở lại nghe thấy... thèm cảm giác bình yên, thư giãn, thèm cái gì đó gọi là "cảm nhận" 


Và 
... muốn viết blog, đơn giản chỉ để nghe tiếng guitar và giọng nam ấm áp trong video, lại thèm cái cảm giác về blog như ngày nào, thèm những comment chia sẻ, bình luận 


Thấy bản thân bị "mai một" đi vốn tiềm năng ít ỏi về nghệ thuật...  
Cảm ơn anh về bài hát nhé! 

2 nhận xét:

  1. tớ kg thích bên này vì còm phải nhập mã

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trước bên yahoo Plus nhập mã suốt có sao đâu. Một lí do không chính đáng đâu nhá!

      Xóa