Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Vô duyên

Cái thời tiết nóng nực đến là khó chịu! Bật quạt phả thẳng vào mặt vào người mà chả ăn thua. Trong người là cái cảm giác nựng nội, chật hẹp...
Mấy hôm nay như 1 kẻ thất tình, ngủ dậy trong sự trống trải, tự nhiên cứ muốn khóc. Bao giờ mới lại bình thường được đây? Nhớ lúc  bận rộn quá thèm ngày "trống" để nghỉ ngơi thì nay trống quá nhiều lại thèm bận rộn. Những người đồng nghiệp thi nhau hỏi chỗ này chỗ kia có nguồn bán không? Mọi thứ đều trả lời không. Trong khi bao nhiêu người gửi bán toàn chỗ khó bán chả ai bận tâm. Mình ghét cái sự "vô duyên" này làm sao.
Nhớ lại cảm giác "khủng hoảng" trước đây lúc ra trường đi tìm mãi chả có việc làm. Nhớ lại cảm giác chân ướt chân ráo vào miền Nam với bao hi vọng và thất nghiệp 2 tháng trời. Nhớ lại lúc 2 tháng đầu đi làm cày như trâu mà không có kết quả... buồn chảy nước mắt. Ừ, khóc đi cho nhẹ lòng.
Cuộc sống này vốn biết có lúc này lúc khác, cuộc sống vốn biết khuyên người khác thì dễ, tự nhủ với bản thân cũng dễ mà thực hiện được lại là 1 chuyện khác.
Trống rỗng nhiều ngày thay vì thèm khát bận rộn, háo hức làm việc thì bản thân dần trở nên lười biếng. Não chuẩn bị phẳng lì chẳng nếp nhăn.
1 số biện pháp - chỉ là giải pháp tinh thần tạm thời rồi phút chốc lại trở về với thực tại - ta ghét việc đối mặt liên tiếp với 1 chuỗi những thứ chả được như mong đợi 1 trong 1 số. Thực trạng này kéo dài, ta sẽ "trượt" đi đâu?
 Tệ quá ta ơi...

1 nhận xét: