Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Có thể tôi cũng thế...

Nhiều suy nghĩ ngổn ngang muốn viết ra mà chưa biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngày lại ngày trôi qua có vẻ nhàn nhạt, buồn buồn.... vì đã lâu không có 1 điều mới mẻ nên vậy?
Lên mạng, online facebook giờ như 1 thói quen không thể thiếu, có lẽ đã nghiện mạng XH này thì phải. Gần như tối ngày lướt FB, có lúc cũng đem lại không ít cảm giác vui vẻ, vì đâu đó cho ta 1 kiểu giao lưu với thiên hạ. Ấy vậy mà có lúc không tránh khỏi cảm giác nhạt - thếch, và trống rỗng?
Chữ "duyên" nhiều khi khó nói quá, có duyên tự dưng thành bạn bè và không quá khó khăn để trở thành thành bạn thiết (nếu có sự đồng cảm và chân thành thực thụ) - tất nhiên không phải tất cả đều thành bạn thiết, giống như 1 sự chọn lọc tự nhiên của tình cảm và hoàn cảnh nữa. Và cái "duyên" ngắn ngủi cũng làm cho người ta - 1 thời thân thiết như bóng như hình cũng ... xa nhau vì thời gian/ khoảng cách địa lý và sự phù hợp trong sẻ chia.
Sở dĩ mình lẩm bẩm vậy bởi cũng cảm ơn FB mà nhiều bạn bè lâu không gặp nay có cơ hội "nhìn" thấy mặt nhau hàng ngày qua màn hình máy tính, nhưng nhiều khi cảm thấy buồn rất buồn vì sự chia sẻ hay nói chuyện không hợp gu như xưa nữa.
Nhiều khi "rảnh" quá lên FB thấy nhiều đèn sáng rực ấy vậy mà chẳng hợp để "tám" với nhau. Có người bạn  một thời từng thân thiết lắm, mới "gặp gỡ" trên FB mừng quýnh, mình huyên thuyên hỏi và kể đủ chuyện ... nhưng chẳng hiểu sao có lúc cảm giác "vô duyên" cực kỳ giống như cái gì vô hình lắm. Nhạt lắm!
Bạn và ta có biết bao kỉ niệm, lớn lên và đi học cùng nhau. Rồi từ ngày học chuyên nghiệp, lâu lâu mới cùng về nhà 1 lần cùng tám và cảm giác không gặp thì thôi, chứ gặp không bao giờ hết chuyện để nói. Tám với nhau cả ngày cả buổi được, cười nói khoái chí lắm tất tần tật chuyện vui buồn. Rồi ngày ta vào Nam theo chồng, ngày bạn lấy chồng (cuộc sống bên chồng của bạn cũng khá tốt). Ai cũng có môi trường mới, bạn mới những điều mới... lâu lắm rồi chúng tôi không chia sẻ mọi thứ như ngày xưa, cảm giác để nói ra 2 bên không biết nên kể từ đâu, thành ra lười và thôi...
Gần đây có vài chuyện không như ý, tính mình thì xấu chẳng giữ yên được cảm xúc bao giờ "cứ phải có bạn để trút mới chịu được". Bạn trên Fb, bạn ngoài cuộc sống nhiều vô kể nhưng bạn nào là bạn thực sự để hợp cho 2 bên chia sẻ cùng nhau mới là đáng quý, mới là bạn thiết. Bỗng thấy... cô đơn và hụt hẫng, bao cái nick sáng mà vô hồn, vì thừa nhận không phải ai cũng tạo cho ta (và ngược lại) cảm giác muốn được chia sẻ cùng nhau. Có 1 vài người bạn sẵn sàng lắng nghe, và chia sẻ khi có thể thì lúc ấy lại không thể. Ai cũng vậy mà họ cũng có công việc, cuộc sống và gia đình cả rồi... Và có lẽ ta cũng thế khi bạn nào đó đang cần ta... lúc ấy ta cũng đang vi vu đâu đó.

Nhưng có lẽ điều đó không buồn bằng cảm giác, 2 người bạn đã thân nay nói chuyện với nhau như thừa thãi và xã giao.
Ta cũng từng bị 1 người bạn nói và ta cũng thấy  mình như vậy có điều chưa sửa được nhiều - đó là sự chưa biết lắng nghe... khi bạn chia sẻ. Thao thao nói về những thứ xung quanh mình mà quên mất bạn đang cần ta nghe, và cũng nhiều lúc ta cảm nhận được rõ ràng khi gặp một người như mình. Mình kể, họ không chuyên tâm nghe, nói chưa xong họ đã nói sang chuyện khác, cảm giác buồn cười lắm chả muốn diễn ta. Lúc ấy mới ngấm từ "tri kỉ" - mới ngấm từ "bạn thiết". Nếu bạn coi ta là bạn thiết bạn sẽ góp ý cho ta hay ta chưa biết "lắng nghe" phía bạn, hay giận khi ta mãi chưa sửa được khi 2 đứa chia sẻ với nhau. Còn với ta, ta không góp ý với họ, chỉ đơn giản cảm nhận được không có sự đồng cảm để sẻ chia với đối tượng như vậy nữa. Dù có cơ hội gặp họ nhiều hơn người khác gấp nhiều lần. Buồn!
Chắc nhiều khi bạn thiết của ta thấy mệt khi ta hay nhăn nhó và càu nhàu khi có gì không vui vì bản thân ta cũng có lúc PHÁT CHÁN với đối tượng nào đó huyên thuyên với ta mãi về 1 chuyện của họ, cảm giác như bị tra tấn. Huhu không biết bạn (thiết) của mình có bao giờ cảm thấy vậy không? :((
Ta ... thèm trò chuyện quá thì phải, nhưng ta biết không phải bất kỳ ai cũng tuôn chuyện của mình ra nói nhưng ta buồn vì những người từng là bạn thiết, có thể gọi là tri kỉ hiểu nhau ấy giờ thành xa lạ quá. Ta cứ huyên thuyên 1 mình họ thi thoảng nói được 1 vài câu rồi bận, rồi gì đó... thấy buồn gì đâu á!
Ta hâm hâm nặng rồi!
Giờ cuộc sống đang bị nhạt, lúc này đây không thèm đi chơi, không thèm ăn, không thèm mua sắm, không thèm buôn chuyện gì hết á. Mong cho cái công việc thuận lợi trở lại chút đi, tự dưng mấy cái kia mới có cảm hứng
............... Ta - 1 ngày hâm hâm...................

0 nhận xét: