Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

THƯ GỬI BỐ!

Thư gửi Bố!


Lâu lắm rổi con không viết thư cho Bố nên giờ con hẻm biết viết thế nào Bố ơi?


Hì  con gái Bố hôm nay lại e thẹn thế này đấy!


Ngày mai là 20/11 rồi… con muốn viết vài dòng để trải lòng mà tự dưng không biết viết gì hết nè… hix.

Bố hiểu con gái Bố rồi mà nên thế nào thì Bố cũng không giận lá thư ẩm ương này của con đâu Bố nhỉ? …

Bố của con,

Vậy là con gái Bố đã 25 tuổi rồi đấy, nhanh quá phải không Bố? nhớ ngày nào bé tẻo tèo teo Bố luôn ẵm con đi nhà trẻ mà ai cũng biểu con còi dí thế à? Ấy vậy mà qua có hơn hai mươi năm thôi… con lại nhớn thế này đây!

Lớn rồi mà Bố mẹ vẫn chưa được nhờ gì hết Bố nhỉ? Con gái hư mất rồi…

Con nhớ ngày còn nhỏ hễ bị ốm hay làm sao lại vào làm nũng Bố… hồi bé đến giờ vẫn hay ốm vặt thế Bố nhở?  Lúc con 3 tuổi con bị lên sởi bỏ ăn, bỏ chơi nằm sốt li bì Bố mẹ lo lắng và dỗ dành để con ăn… mà cho đến bây giờ nhớ lại còn vẫn phì cười vì Bố con vui tính quá!

Bố biểu: "Hôm nay con gái Bố thích ăn gì? – Con không thích ăn gì hết?

"Thế mọi lần thích ăn bánh nướng Bố mua mà? – Không ăn bánh nướng" (giọng con nũng nịu)
"Thế ăn bánh dẻo nhé – Không ăn bánh dẻo (giọng con hờn dỗi)
Thế an bánh đa hay bánh mì… ? – Không ăn gì hết



"Thế ăn bánh ĐẤM con nhé!" -  (Úi iiiiiiiii Bố con bạo lực ghê ta
) câu nói ấy khiến con đang ốm mà còn phì cười… Mẹ ngồi bên mà vui lây!
Mỗi lần con bị sao là vào mách Bố. Bố luôn lo lắng và trở con đi trạm xá khám chữa, dỗ dành con ăn và chăm con ngủ…

Con gái là chúa làm nũng Bố, con nhớ ngày ấy con hay theo Bố mẹ đi chơi hơn anh, buổi tối nhà không có tivi nên vào bà ngoại xem, có lần con mỏi quá buồn ngủ… ngủ thiếp đi lúc tỉnh dậy thì thấy đang được nhong nhong trên lưng Bố, thế là lần sau cứ gần hết phim con lại vờ lăn ra ngủ để được Bố ẵm về!

Rồi ngày con lớn hơn – nghề nghiệp của Bố đã truyền cảm hứng và mơ ước cho con sau này con theo nghiệp Bố - làm giáo viên!

Mỗi lần vào năm học mới con đều đòi mua cặp sách mới, Bố lại nói dỗ dành: "Cặp của con gái Bố vẫn xịn thế này cơ mà"… thế là con liền tin nó xịn thật!

Khi lớn hơn một chút con không thấy nó xịn như Bố nói nữa… con phụng phịu… "cặp con rách rồi, đi học xí hổ lắm"… "ờ thì đi học là chủ yếu chứ cần gì cặp sách đẹp", hì… "mai mốt lớn lên cứ học giỏi vào trường Sư Phạm Bố mua cho cái cặp to nhất trường thì thôi"… thế là con lại tin Bố!

Ngày vào cấp 2 con hồi hộp đợi lên lớp 7 để Bố dạy con môn Vật Lý để thử  cảm giác… con học Bố ra sao và nói 2 tiếng “thưa thầy” có khó lắm không??? Hí con gái Bố buồn cười nhỉ? Có lần con không mang bút hay bút hết mực… Bố giảng bài gần chỗ con ngồi con lấy tay che miệng “Bố ơi con mượn cái bút” hihi Bố lại rút chiếc bút Bố cài ở trước ngực ra đưa con. Eo uiii giờ nghĩ lại thấy buồn cười làm sao!


Khi con học cấp 2 nhà mình vẫn “giàu” lắm, trường học cách nhà có 2 km thôi à… bình thường các bạn sẽ đi bộ đến lớp, con cũng thế hôm nào muộn hay vội con chờ Bố chở xe đi cùng… Bố đi xe đạp – xe khung thời cổ điển từ lúc Bố còn là sinh viên… Bố bẩu: "xe này vẫn “xịn” lắm chạy bon bon thế cơ mà! Con hờn dỗi “Bố đểu” – “láo nào, Bố hơi bị xịn đấy”. Với Bố cái gì cũng “xịn” thiệt… mà xịn thiệt Bố nhở?

Ngày con học lớp 8 con đi thi học sinh giỏi văn, Bố không ngờ… "tưởng con Bố học toán chứ nhỉ? Sao lại đi thi văn"… hì con cũng không biết! Ngày ấy cứ đi học ổn học sinh khá mấy môn liền bạn nào học tốt 1 chút đều được đi học đội tuyển và sau đó… mỗi bạn chỉ được đi thi 1 môn thôi, không hiểu sao ngày ấy con lại đi thi văn. Bố con nói “đang học toán thi văn thế có mà giải rút à” … hức "sao Bố nói thế ạ?"- "Rồi về xem kết quả sao nhé!" Ôi ngày ấy thế nào con lại đạt giải nhì văn cấp huyện và được chọn đi thi tỉnh về… làm Bố té ngửa!

Con đưa kết quả về nói “Bố thấy con gái Bố giỏi chưa ạ” – Mong lắm nhận lời khen từ Bố, và… Bố đã nói: "À Bố phải nói thế cho con cố gắng chứ!” Hix Bố lại không khen con rồi!!!
Ngày vào cấp 3 con hay bị ốm vì tội thức khuya và đau đầu… thấy con gái Bố học miệt mải để vào đại học… Bố nhẹ nhàng khuyên đi nghỉ sớm mai học nhưng con đã không nghe lời… cứ mải miết ngồi với món bài tập! Và rồi bị ốm… lần đầu ốm Bố nói nhẹ … rồi ốm nhiều quá bị Bố la cho tơi bời… "con người ta như cái máy, máy nó còn phải nghỉ… con ngồi cả đêm rồi ngày đi học cả ngày không ốm mới lạ, học cấp 3 gì mà cứ 3 ngày ốm 7 ngày gày thế hả?" Con tủi thân khóc…  Bố lại thấy hình như hơi nặng lời… Bố ôm con vào lòng.
Cấp 3 con gái Bố học cũng không tệ lại có vẻ "già dặn" hơn tụi bạn nên hay được chọn và bầu làm lớp trưởng – lúc nào về cũng khoe với Bố là “Con oai không” – Bố lại bảo “OAI THẬT” hức "Bố khen chẳng thật lòng gì hết", con nói hờn dỗi… "ơ con nhỏ này, oai thật mà!"
Hì, con gái Bố buồn cười thế đấy, dù ở lớp học con đứng trước các bạn con luôn như “người lớn” có thầy cô còn nói “con như cô giáo” vậy mà về nhà với Bố con vẫn con nít và nũng nịu thế!

Bố hút thuốc rất nhiều… con rất muốn khuyên Bố bỏ để khỏi ảnh hưởng tới sức khỏe, Bố nói… “cứ vào ĐH đi Bố sẽ bỏ”… bây giờ con học xong rồi, đi làm rồi vậy mà Bố vẫn chưa thưc hiện được lời hứa đó nha, Bố thiệt là…

Ngày con vào ĐH, mỗi lần về thăm muốn xin tiền con lại ôm Bố 1 cái, Bố bảo “dẹp ra, chả chơi với đứa móc túi” ẹc… con biết chứ mỗi lần cầm đồng tiền ấy, con lại như ứa nước mắt vì mồ hôi công sức của Bố mẹ… Bao giờ con mới ra trường để không phải xin tiền Bố nữa đây… Bao giờ???

Và sau khi ra trường Bố nói "mọi khoản ăn học tính nợ không lãi nhé con gái!" Con  cười đồng ý, thế mà con đã… trả được đồng nợ nào đâu, tệ ghê Bố nhỉ!

Bố nói: "con gái ăn hại lắm, nuôi cho nó ăn học tử tế rồi ra trường lại lo kiếm việc, tốt duyên thì có thằng nó hỏi… coi như toi bao năm nuôi nấng mà không tốt duyên lại thành bom nổ chậm"… con gái Bố đang nổ rất từ từ đó Bố ơi!

Con biết Bố hiểu tình con, hay mắng con là bướng – trực tính và khen con tình cảm nữa…
Bố nói nhà mình nghèo, Bố không biết quan hệ rộng nên ăn học thế nào sau này con tự lo việc làm…
Ngày con ra trường, kiếm mãi không được công việc ưng ý để đi làm, Bố cũng lo đi hỏi ngược xuôi cho con… con nằm trên giường ứa nước mắt và tủi thân…

Rồi con cũng tự tìm được việc làm, Bố nhẹ gánh hơn, nhưng con vẫn thế chưa giúp được gì…

Ngày 20/11 hàng năm, 2 anh em đều chỉ gọi điện chúc mừng Bố! Nếu về được thì cũng chỉ mua tặng Bố cái khăn, đôi tất hay lót giầy… những món quà giá trị chúng con chưa bao giờ tặng Bố nhưng con biết Bố vui và hạnh phúc. Bố nói đùa vậy chứ không mong con cái “trả ơn” Bố mẹ!

Nhiều lúc con hay mua tặng mẹ áo mà không tặng Bố, Bố đùa rằng “bọn nhà này đểu biết mỗi mẹ nó, mai mình dọn ra ở riêng” … hì

Bây giờ tóc Bố đã bạc rất nhiều mỗi lần về vẫn thấy Bố đi dạy rồi về phụ mẹ con làm đồng ác như cầy cấy, những giọt mồ hôi ấy… lại làm con ứa nước mắt… con thương lắm nhưng con…vẫn chưa giúp được gì vẫn tệ thế!

Hai anh em con không ai theo được sự nghiệp trồng người Bố à!

Ngày mai là  20/11 rồi XIN KÍNH CHÚC NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN của con, luôn mạnh khỏe, công tác tốt và mãi là Bố xịn của con! Bố nhé! 


 Con của Bố: Neko

2 nhận xét: