Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Khoẳng lặng yên bình!

Chỉ biết là muốn và rất muốn viết, có điều...
 Không có điều kiện để đi cũng những miên man...
 Cảm xúc cứ bị ứ đọng trong trái tim!

Em viết blog cho em, khoảng riêng - lãng đãng!


Nhiều khi thèm một khoảng lặng đến nao lòng, dù biết em vốn có "một mình" - không gian ấy khá thoải mái và dễ chịu. Buổi tối khi đi làm về căn phòng trống, đèn đỏ, bàn học, giấy và bút... căn phòng ấy, điện thoại và internet, căn phòng ấy, em và tách cafe...

 Khung cửa sổ có gió thổi vào, khung cửa sổ có ánh trắng xuyên qua và đôi khi muốn và đã tắt điện để được trọn vẹn ngắm ánh sáng lung linh dịu hiền...

Những ngày đầu tháng trăng non, nhỏ xíu, bé tí teo... mong manh!
Những ngày đầu tháng thấy trăng từ lúc chiều muộn, trăng lẫn với đám mây và khoảng trời sáng...
Những ngày đầu tháng thấy trăng, môi nở nụ cười như tình đang chớm nở...

Rồi những ngày qua mồng, là 11, 12, 13 ... trắng sáng hơn, dịu hiền hơn... trong hơn...
Ra ban công, lẵng lẽ ngắm thôn xóm nơi ngoại thành ở trọ, lặng lẽ hướng mắt về phía thành phố thấy... rực rỡ một khoảng trời từ những ánh điện.


Gió thổi và phả vào mặt, mát trong và dễ chịu...

Lặng lẽ đưa ánh mắt về phía trăng, trăng tròn hơn... nét dịu dàng ngời sáng ... mát trong!


Rồi trăng cũng tỏ hơn trong đêm rằm, 15 - trăng sáng, gió... và mộng mơ...
16, 17 trăng lên muộn hơn, đêm yên tĩnh và ánh trăng dường như sáng hơn trong đêm "trăng chín". Tỉnh giấc thấy ánh trăng lọt qua cửa sổ, ngắm và mơ màng trong ánh sáng đó, nghĩ đến và nhớ... miên man!

Có tối gió se lạnh, gió lạnh, muốn mở toang những cánh cửa, ra ngoài ngửa mặt hứng mưa, mát ... lạnh! Thích ^^
Có đêm tỉnh giấc quận tròn trong chăn, lặng nghe tiếng mưa lách tách, đủ lạnh để thèm một vòng tay ấm áp, và sms... hoặc có thể chỉ lặng thinh...

Dù sao vẫn thấy thật bình yên, khó tả...!

...

 ...là những sớm tinh sương, tỉnh giấc mơ màng với âm nhạc và lặng ngắm
bình mình qua những ánh nắng mới lọt qua khung cửa, tiếng chim hót líu
lo ngoài kia.
 ... là thư thả chờ đợi tới giờ đi làm, là vui thích trong cái se lạnh tinh khôi ấy,... là mong muốn, là miên man nghĩ về...
 .. là sẽ nhớ lắm nếu mai đây phải chia xa cái se lạnh này... là chuỗi cảm xúc thật khó để gọi thành tên!

Bao nhiêu yêu thương cho vừa một khoảng không? Bao nhiêu thời gian cho vừa một khoảng lặng, chỉ biết thấy thật yên bình với những khoảnh khắc như thế!
 Có thể chỉ có âm nhạc
 Có thể chỉ sms...
 Có thể chỉ là lướt Fb đọc và bình vài cái stt
 Có thể là sách và cafe
 Có thể chẳng gì cả... nằm một mình thư giãn, mơ màng... trôi lênh đênh trong dòng suy nghĩ miên man... dễ chịu và mỉm cười!
 Có thể ngồi lặng một mình nơi bàn học với ánh đèn bàn (không sách vở) nhưng thích...!
Vẫn thế, vẫn yêu đời, lạc quan, bỏ mặc qua những khao khát, chờ đợi... những phút giây tận hưởng...
 ... khó hiểu, lạ lùng!

1 nhận xét:

  1. Đọc những dòng này, thấy yên bình lạ , em ạ. hãy cứ là mình, trong trẻo, tươi nguyên, để thấy đời, dù còn những nỗi đau thì vẫn song hành những niềm vui nhỏ bé, như thế :)

    Trả lờiXóa